CHIẾN THẦN - Trang 465

Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh khẽ chạm vào li rượu,

gương mặt tuấn tú nở nụ cười nhàn nhạt, lắng nghe mọi người thảo luận
chuyện gì đó rồi thỉnh thoảng lại chêm vào đôi lời.

Đứng giữa đám đông, trông anh chẳng khác nào một vầng trăng sáng

được các vì sao bao quanh, vô cùng nổi bật. Thế nhưng giữa anh và đám
quân nhân thô lỗ này lại không hề có bất cứ khoảng cách nào, không còn vẻ
lạnh lùng thường ngày nữa mà giống như những anh em, bạn bè chí cốt.

Hứa Mộ Triều có phần kinh ngạc, thì ra anh cũng có lúc tươi cười thân

thiện và phóng khoáng uống rượu với mọi người như vậy.

Tiệc tàn, Hứa Mộ Triều tản bộ xung quanh doanh trại. Mặc dù phần lớn

binh lính loài người đều chưa biết đến cô nhưng chỉ cần nhìn vào quân hàm
thượng tá trên cầu vai áo, không ai dám cản trở cô.

Cô đi dưới những ngọn đèn trải dọc doanh trại, đôi lúc còn giương cánh

bay qua nghìn mét, vào sâu trong doanh trại.Với bản lĩnh của cô, lính trinh
sát cũng khó mà phát hiện ra được. Thỉnh thoảng cũng có thú binh đang
trong phiên trực nhận ra cô, kích động kêu lên: “Đội trưởng Hứa!” Sau khi
chuyện trò vài câu với anh ta, cô được biết cuộc sống của thú binh bây giờ
coi như cũng không tệ. Tuy cũng có một số binh lính loài người tỏ vẻ miệt
thị, khinh thường nhưng nhờ có quân lệnh của Nguyên soái nên người thú
cũng không bị đối xử bất công.

Điều này khiến Hứa Mộ Triều càng tin tưởng Cố Nguyên soái, cho đến

khi cô tới doanh trại của một chi đoàn xa bộ chỉ huy nhất.

Lúc này đã là mười một giờ đêm, lẽ ra giờ này các binh sĩ đã phải đi nghỉ

để chuẩn bị cho cuộc tây tiến vào ngày mai. Cô vốn định đảo qua đây một
chút rồi sẽ về nhưng chợt nhìn thấy trong doanh trại vắng lặng, có vài bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.