CHIẾN THẦN - Trang 51

Quan Duy Lăng tức giận, trừng mắt nhìn cô, nét mặt thể hiện rõ ba chữ:

Vô liêm sỉ!

Hứa Mộ Triều thu lại nụ cười, sa sầm mặt, nói: “Thiếu tá, các người chịu

khó tới doanh trại chúng tôi làm khách trước đã.”

Quan Duy Lăng bị thú binh giải đi. Vừa đi được vài bước, anh ta đột

ngột xoay người, lớn tiếng hỏi: “Cô là con người, vì sao lại kết bè với người
thú? Niềm vinh quang và nỗi ô nhục của chủng tộc, cô đã quên rồi sao?”

Hứa Mộ Triều ngẩn ra, chưa kịp đáp lời thì đám thú binh xung quanh,

nhất là đám do Đại Võ đứng đầu, đã cười phá lên.

Quan Duy Lăng không hiểu ra sao, vừa nghi hoặc vừa giận dữ, nhìn

chằm chằm vào Hứa Mộ Triều.

Chỉ có Hứa Mộ Triều không cười. Cô cưỡi hổ trắng đến gần, chậm rãi

cúi xuống, ghé vào tai Quan Duy Lăng, nói bằng giọng nhẹ nhàng pha chút
quái dị: “Anh nói rất đúng, con người, tại sao lại để sa ngã đến mức kết giao
với người thú chứ?”

Phía đông dần hửng sáng, hơi lạnh ban đêm nhanh chóng tan đi, lại là

một ngày nắng nóng. Thú quân lái chiếc xe chiến lợi phẩm, lên đường quay
về doanh trại.

Hứa Mộ Triều phân công công việc xong xuôi, liền nhảy lên xe tù của

“ngài Tư lệnh”. Trong thùng xe, anh ta vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh,
trầm tư, nhìn cô với ánh mắt sáng quắc.

“Tôi sẽ thả anh ra.” Cô rút con dao laser bên hông ra. “Xoẹt, xoẹt” mấy

tiếng, xiềng xích đứt thành từng đoạn. Chắc vì bị nhốt quá lâu, lại đột nhiên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.