CHIẾN THẦN - Trang 574

Chính là đôi mắt. Trước đây, khi ở trạng thái con người, mắt anh ta luôn

đen láy, sáng ngời. Thế nhưng hôm nay, trong màu đen sâu thẳm lại ánh lên
những tia sáng màu xanh lá. Tựa hồ từ sâu trong cơ thể có một sức mạnh
nào đó đang từ từ làm ô nhiễm đôi mắt thuần khiết đó.

“Anh làm sao vậy?” Cô gắng sức giãy dụa. Thế nhưng đôi tay anh ta lại

giống như gọng kìm, không mảy may suy suyển. Anh ta nhích người đến,
ôm cô vào lòng.

Hứa Mộ Triều bực bội kêu lên một tiếng, đôi cánh phía sau lưng trong

nháy mắt sải rộng ra, làm rách cả chiếc áo sơ mi đang mặc trên người. Cô
ngước đôi mắt màu xanh biếc lên, trong đôi mắt ngập tràn sự nghi hoặc và
cảnh giác. Những chiếc móng vuốt sắc bén cũng tạo thành tư thế phòng vệ
giữa hai người.

“Anh đã nói rồi, em là của anh.” Giọng Thẩm Mặc Sơ rất dịu dàng. Anh

ta đưa tay lên, không hề có ý tấn công, mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay
mảnh khảnh của cô.

Mặt Hứa Mộ Triều đỏ bừng lên. “Tôi đã nói đợi sau khi chiến tranh kết

thúc, tôi sẽ xem xét lại, huống chi lúc này tình hình chiến sự vô cùng khẩn
cấp, anh mau theo tôi tới gặp Cố Triệt đi…”

Cô còn chưa dứt lời đã đột nhiên á khẩu. Dường như Thẩm Mặc Sơ

không hề lắng nghe lời cô nói, cứ từ từ áp sát ánh mắt nóng rực, gương mặt
anh tuấn tới gần cô.

“Mộ Triều, Mộ Triều…” Anh ta khẽ gọi tên cô hết lần này đến lần khác,

khiến cô cảm nhận được vài phần bi thương và cô quạnh trong giọng nói
trầm khàn đó. Thế nhưng khi nhìn vào mắt anh ta, cô lại chỉ thấy màu xanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.