CHIẾN THẦN - Trang 58

“Hắn ta ư?” Hứa Mộ Triều bật cười. “Được rồi, chờ vết thương của hắn

khá hơn, chỉ cần hắn đồng ý, các cô có thể tự do cùng hắn…”

Đám thú cái vui mừng hớn hở rời đi. Trong đầu Hứa Mộ Triều hiện lên

hình ảnh gã đàn ông đó cùng đám thú cái quấn lấy nhau triền miên không
dứt, bất giác chẳng biết phải nói gì. Vừa mở cửa bước vào phòng, Hứa Mộ
Triều đã thấy ông lão quân y người thú lương thiện, hiền từ đi ra từ phòng
khách, báo cáo với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.

“Đội trưởng, vết thương của anh ta đã được xử lí xong, tuy khá nặng

nhưng không nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng vài hôm là sẽ khoẻ lại
thôi.” Ông lão suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Anh ta cũng được tắm rửa sạch
sẽ rồi… Nhưng vẫn còn rất yếu, đội trưởng, cô… cô…”

“Tôi? Tôi làm sao?” Hứa Mộ Triều nhất thời không phản ứng kịp, nhìn

lão quân y chằm chằm.

Ông lão quân y sớm đã nghe thấy lời đồn đại rằng đội trưởng đã phản nín

nhịn rất lâu rồi, liền không kìm được mà tự trách mình nhiều chuyện. Ông
ta thầm thở dài, vội vàng khúm núm rời khỏi căn phòng.

Tòa nhà màu cà phê được thiết kế vô cùng xinh xảo này đã từng là biệt

thự sang trọng của một tên quý tộc loài người nào đó, nhưng bây giờ, mặt
ngoài của nó đã bám đầy khói bụi, tàn dư của chiến tranh. Hứa Mộ Triều ở
trong một căn phòng lớn trên tầng ba. Cửa phòng dành cho khách đang hé
mở, cô vừa liếc mắt vào liền trông thấy người đàn ông đó nằm im trên chiếc
giường lớn phủ đầy ánh đèn màu vàng nhạt, trên người là chiếc chăn trắng
như tuyết.

Hứa Mộ Triều tự nhận mình tốt bụng hơn phường đạo tặc rất nhiều,

không những cứu anh ta mà còn trị thương cho anh ta nữa. Bởi sâu thẳm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.