CHIẾN THẦN - Trang 601

Trên mặt đất, người hầu của Nguyên soái sau một lúc lâu hôn mê đã tỉnh

lại. Anh ta chỉ sửng sốt một giây rồi run rẩy chống tay ngồi dậy, lo lắng
nhìn Nguyên soái đang nằm trên giường.

Thế rồi đột nhiên anh ta quay đầu, nhìn chằm chằm vào Hứa Mộ Triều

bằng ánh mắt bừng bừng lửa giận.

“Rốt cuộc thương tích của Nguyên soái là từ đâu mà ra?” Quan Duy

Lăng trầm giọng quát lên, phẫn nộ nhìn về phía người hầu. “Sao ngài lại bị
tấn công? Cậu là người hầu cận, tại sao lại không ấn hệ thống báo động khi
có nguy hiểm hả?”

Người hầu tính tình vốn điềm đạm, trầm tĩnh, lúc này cũng không cầm

được nước mắt, nói: “Không kịp! Không kịp! Bọn chúng đã chuẩn bị rất kĩ
lưỡng, tôi chưa kịp báo động thì đã bị bọn chúng đánh cho ngất xỉu rồi!”

Đội ngũ y bác sĩ khẩn trương xử lí vết thương, tất cả các chất dinh dưỡng

và thuốc điều trị hữu hiệu nhất đều được truyền vào người Cố Triệt không
ngừng. Vị bác sĩ hàng đầu ấn lên người anh vài cái rồi vội vã bắt mạch, sau
đó cả người ông ta bỗng nhiên mềm nhũn, kinh hoàng ngã ngồi xuống sàn
nhà. Thế rồi ông ta chẳng còn để ý đến hình tượng của mình, cứ thế gào
khóc thảm thiết.

Quan Duy Lăng sợ hãi đến ngây người, túm cổ áo bác sĩ, nhấc bổng lên,

gào: “Ông khóc cái gì? Tại sao ông lại khóc hả?”

Bác sĩ nhìn viên sĩ quan cùng lớn lên với Nguyên soái từ nhỏ, khóc tức

tưởi, rồi đẩy anh ta ra, bò tới trước giường Nguyên soái, gào lên: “Nguyên
soái! Ôi Nguyên soái của tôi ơi! Trúng độc thì có sao đâu! Bị thương nặng
thì có hề gì đâu! Với thể chất của ngài, dù thế nào thuộc hạ cũng có khả
năng chữa trị, thế nhưng Nguyên soái ơi, rõ ràng ngài đã bị trúng độc, thần
kinh tê liệt cả rồi, tại sao ngài còn ép mình phải dùng sức như vậy? Bây giờ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.