CHIẾN THẦN - Trang 611

“Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt.” Vị bác sĩ kia từng an ủi cô. “Nguyên

soái đã bận rộn, mệt mỏi vì công việc quá nhiều rồi, đây cũng coi như là cơ
hội cho ngài ấy nghỉ ngơi. Đợi đến lúc ngài ấy tỉnh lại, cơ thể được nghỉ
ngơi đầy đủ, chắc chắn sẽ còn mạnh mẽ hơn trước đây nhiều.”

“Chậc chậc! Không ngờ cũng có một ngày, đường đường là Nguyên soái

mà lại phải để em ủ ấm tay cho.” Cô nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay
mình, nhẹ nhàng ve vuốt. Mấy ngày nay, không biết cô đã nhìn ngắm đôi
bàn tay này bao nhiêu lần. Tuy dáng vóc anh hơi gầy nhưng bàn tay lại rất
to, những ngón tay thon dài, trắng nõn. Ngày bị Minh Huy đánh lén, anh đã
dùng chính đôi bàn tay này giết chết hơn mười người máy cao cấp chỉ trong
một cái chớp mắt, sau đó cũng chính đôi tay này đã ôm cô suốt cả quãng
đường về.

Cô lại nhớ tới lúc anh chủ động nắm lấy tay cô, dáng vẻ hờ hững nhưng

thật ra trong lòng anh đang rất căng thẳng, phải vậy không?

“Đúng là đồ ngốc.” Cô cúi đầu, ghé sát vào tai anh, thầm thì. “Cầm tay

thôi mà anh cũng căng thẳng như kiểm tra quân đội ấy.”

Anh hiển nhiên không có bất cứ phản ứng gì. Khuôn mặt tái nhợt, hàng

lông mi cong dài, mềm mại khiến cô muốn chạm vào. Sống mũi cao, thanh
tú, đôi môi khẽ mím, vừa nhìn đã biết là một người cố chấp, kiêu ngạo.
Trước kia, sao cô có thể ngốc tới tới mức tôn sùng anh như một vị thần nhỉ?
Cái tên này, kì thực vẫn luôn cần người khác chủ động tới gần sao?

Cô không nhịn được bật cười.

“Anh mau tỉnh lại đi…” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má anh. “Em

cũng không biết mình còn có thể gánh vác được bao lâu. Anh biết con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.