CHIẾN THẦN - Trang 621

Hứa Mộ Triều lại nở nụ cười. “Anh yên tâm. Người bị người khác giật

dây nhất định là có điều muốn cầu xin. Có điều muốn cầu xin ắt hẳn là sợ
chết. Lấy bạo lực trị bạo lực là thích hợp nhất.”

Ngoài trời đang có mưa phùn khiến cả con đường núi bị bao phủ trong

màn hơi nước mờ mịt. Mây đen che kín bầu trời, báo hiệu sắp có một cơn
mưa lớn ập xuống đế đô.

Đội ngũ biểu tình giống như một cơn thủy triều, từ từ phủ kín đường lên

núi. Khi những người dẫn đầu sắp tiến tới cổng vào phủ họ Cố nằm giữa
sườn núi, chợt phát hiện đám binh lính ngăn cản bọn họ không còn là những
binh sĩ loài người thông thường nữa.

Hơn hai mươi bán thú cao lớn, cường tráng, vác trên vai những vũ khí

hạng nặng tiên tiến nhất, đứng sau những chiếc xe bọc thép màu đen. Ai
nấy đều vạm vỡ, tráng kiện và hung tợn. Đứng phía trước đội bán thú đó là
một cô gái mảnh mai trong bộ quân phục màu xanh đậm, đang chắp tay
đứng yên. Cô gái đó có đôi mắt màu đen, mái tóc dài đen mượt, gương mặt
thanh tú hơn người, nhưng ánh mắt lại không thân thiện chút nào, còn ẩn
chứa ý cười lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.

“Cút ngay!” Trong đám người biểu tình có người gào lên.

Ngay sau đó, bọn họ đồng thanh thét lên: “Cút ngay! Cút ngay!” Tiếng

gào thét vang dội đủ để chấn động cả con đường núi.

“Im lặng!” Một giọng nói trong trẻo khẽ khàng cất lên, giống như một

lời thì thầm sát bên tai, lại như vang dội bốn phía, khiến cả vạn người đột
nhiên ngây dại, còn có chút hoảng sợ không phản ứng kịp, buộc phải câm
họng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.