CHIẾN THẦN - Trang 662

Sợi dây chuyền kim cương được chế tác hết sức tinh xảo, khiến làn da

mịn màng, trắng nõn của Hứa Mộ Triều càng thêm sáng ngời. Minh Hoằng
tỉ mỉ ngắm nghía một hồi rồi kết luận: “Đây chính là vẻ đẹp tuyệt trần mà
loài người vẫn tán tụng đó sao?”

“Tôi vẫn còn kém ba chữ “đẹp tuyệt trần” xa lắm.” Hứa Mộ Triều nhìn

mình trong gương, đưa những ngón tay thon dài lên khẽ chạm vào mặt dây
kim cương quý giá, không khỏi thầm cười khổ. Hơn một trăm năm nay,
người đầu tiên coi cô như một người phụ nữ để mà lấy lòng, chiều chuộng
lại chính là kẻ địch hùng mạnh nhất của cô – một người máy đang học cách
yêu.

“Tôi đã từng tạo ra một người máy còn đẹp hơn em.” Minh Hoằng khẽ

lướt bờ môi dọc cần cổ cô. “Thế nhưng không có ai động lòng người hơn
em.”

Đúng là những lời tán tỉnh sến sẩm đến buồn nôn, Hứa Mộ Triều sởn cả

gai ốc, bất giác không biết phải nói gì. Lúc ngước lên nhìn vào gương, cô
lại thấy đôi mắt đỏ rực của Minh Hoàng vẫn bình thản tựa như mặt hồ
không gợn sóng.

Quả nhiên… vẫn chỉ là mô phỏng mà thôi.

Trong ánh nhìn chăm chú của Minh Hoằng, Hứa Mộ Triều thản nhiên ăn

bữa sáng do người hầu máy mang đến. Sau đó, hắn rời khỏi phòng ngủ để
đến Bộ Quân sự họp, lúc ấy tâm trạng của Hứa Mộ Triều mới có thể thả
lỏng đôi chút.

Lúc mới bị bắt, cô căng thẳng và hoảng sợ bao nhiêu thì đến lúc này lại

dở khóc dở cười bấy nhiêu. Cô bây giờ thân bất do kỉ, hoàn toàn không biết
phải ứng phó thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.