CHIẾN THẦN - Trang 773

“Ra đằng kia ngồi đi.” Anh nói với giọng như ra lệnh cho quân đội.

“Ừm.” Trong bóng đêm tĩnh lặng, mọi cảnh vật đều nhuốm vẻ hư ảo,

Hứa Mộ Triều bị bóng đêm dịu dàng này làm cho hơi thất thần.

“Em mặc chiếc váy này…” Ngồi sóng vai bên nhau, hơi thở của anh tựa

hồ phả lên vành tai cô. “Rất đẹp.”

“Người hầu mang tới cho em rất nhiều váy.” Hứa Mộ Triều cười cười,

trong đống váy đó, cô chỉ rút bừa một chiếc ra để mặc thôi mà.

Trong bóng tối, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm lạ thường, cứ nhìn chằm

chằm vào cô như thế, khiến cô muốn chui xuống đất trốn tránh.

Người đàn ông này… vốn chẳng biết đến tình yêu, mà cô cũng không am

hiểu chuyện này lắm. Trông mong vào những lời ngon tiếng ngọt là điều
không tưởng, vì thế ngài Nguyên soái của chúng ta đành dùng những hành
động nghiêm túc mà trực tiếp nhất để bày tỏ – đó là nhìn chằm chằm vào
cô. Anh định nhìn như thế cả đêm hay sao?

“Anh nhìn cái gì thế?” Cô thấp giọng hỏi. Người hầu, và cả anh nữa, đưa

cô tới cái nơi hẻo lánh, u ám này làm gì, chẳng lẽ ngần này tuổi rồi còn học
theo cách yêu đương của đám học sinh trung học sao? Đèn chắc cũng bị
người hầu tắt bớt đi rồi.

“Nhìn em.” Anh cất giọng trầm thấp mà ấm áp.

Cô nhìn bàn tay mình bị anh nắm chặt, nhìn tư thế ngồi ngay ngắn như

núi đá của hai người, cảm thấy anh đúng là… rất nghiêm túc, cũng rất biết
kiềm chế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.