CHIẾN THẦN - Trang 772

Đi tới gần hành lang phòng ăn vắng vẻ, Hứa Mộ Triều lập tức buông tay

anh ta, đi đằng sau anh. Anh cũng sải bước đi tới, ngồi vào vị trí. Các tướng
lĩnh sớm đã ngồi xung quanh bàn ăn, chỉ chừa lại hai ghế chủ trì cho hai
người.

Chiến sự ngày hôm nay hết sức thuận lợi, quốc sự lại bình yên, ai nấy

đều vui vẻ, trò chuyện rôm rả, thỉnh thoảng còn cười rộ lên.

Thế nhưng mọi người cũng rất thức thời, mới hơn bảy giờ đã vội vã xin

cáo lui.

Người hầu đi trước dẫn đường, hai người Cố Triệt và Hứa Mộ Triều rời

khỏi phòng ăn. Người hầu đề nghị hai người nên tản bộ trong vườn hoa cho
thoải mái, Hứa Mộ Triều không nói gì, Cố Triệt gật đầu đồng ý.

“Cảnh trong vườn si rất đẹp, Thiếu tướng Hứa còn chưa ghé qua nơi đó,

có thể tới vườn si ngắm cảnh một chút.” Người hầu cung kính đưa ra ý kiến
rồi đưa hai người đến trước cổng vườn hoa, sau đó không đi theo nữa.

Vào trong vườn si, Hứa Mộ Triều nhìn ngắm khắp nơi, cảm thấy hơi thất

vọng. Cảnh ở đây đẹp thật đấy, kiến trúc đình các, cây cối hoa cỏ đều hết
sức hư ảo. Vậy nhưng trong bóng tối đen như mực này, chỉ có mấy ngọn
đèn đường thưa thớt, cô chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Hệ thống chiếu sáng trong phủ không phải là rất tốt sao?” Cô lẩm bẩm.

“Chẳng lẽ đây là khu phong cảnh nên không cần đến đèn đóm gì?”

Cố Triệt tựa hồ không nghe thấy lời cô nói, nhìn về phía chiếc ghế đá giả

cổ đặt dưới ngọn đèn tỏa ánh sáng êm dịu đằng trước, bên cạnh đó là một
hồ nước xanh, cảnh đẹp nên thơ hết sức động lòng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.