CHIẾN THẦN - Trang 777

Hứa Mộ Triều liếc mắt nhìn người hầu, cố gắng kiềm chế để không có

bất kì phản ứng khác lạ nào. Phòng cạnh bờ hồ, chẳng phải là căn phòng sát
bên cạnh phòng cô sao? Vậy là ngay từ lúc cô mới bước chân vào Cố phủ,
người hầu đã chuẩn bị chu đáo, sẵn sàng rồi sao?

Vừa đi đến bờ hồ, Cố Triệt liền quay lại nói với người hầu: “Anh có thể

lui được rồi.”

Người hầu chưa bao giờ rời Cố Triệt nửa bước gật đầu vẻ thản nhiên,

nói: “Phòng của tôi dưới lầu một, có gì cần ngài cứ sai bảo bất cứ lúc nào.”

Nhìn theo bóng đang người hầu rời đi, mặt Hứa Mộ Triều lại đỏ rần lên.

Toàn bộ lầu hai và ba chỉ có hai người họ thôi sao? Đang lúc căng thẳng, Cố
Triệt bỗng nhiên quay đầu sang, lẳng lặng nhìn cô, chìa tay ra. “Đi thôi.”

Một vài suy nghĩ không được trong sáng xuất hiện trong đầu cô đã bị

động tác này của anh làm cho tiêu tan. Cô đặt tay mình vào bàn tay anh, yên
lặng mặc cho anh dẫn lên lầu. Dưới ánh trăng êm dịu trong màn đêm tĩnh
lặng, chỉ là lặng lẽ dắt tay nhau đi thôi cũng khiến cho trái tim chìm trong
men say tình ái.

Hai người rất nhanh đã dừng lại trước một căn phòng trên lầu ba. Anh

đứng đối diện với vô, cô liền kiễng chân, đặt một nụ hôn phớt lên môi anh.
“Ừm… Chúc anh ngủ ngon!”

Anh gật đầu, dưới ánh trăng mông lung, người đàn ông anh tuấn đó trông

hết sức chững chạc và đáng tin cậy. Cô cảm thấy như thế này đã là rất mãn
nguyện rồi. Cô bước vào phòng, thuận tay đóng cửa.

Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn gian phòng tối mờ, lạnh lẽo. Ánh trăng

len lỏi qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, tạo thành những hình khối sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.