CHIẾN THẦN - Trang 778

tối bất định. Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lay động hàng cây phát ra những
tiếng xào xạo, mặt hồ lăn tăn gợn sóng… Đây là sự tĩnh lặng muôn thuở
của màn đêm, không có gì khác so với những đêm cô một mình ở Cố phủ
trước đây. Hôm nay, bởi vì có anh về nên mỗi cảnh trí quen thuộc trước mắt
đều trở nên căng tràn sức sống, thật khó diễn tả bằng lời.

Thật tốt quá, A Triệt.

A Triệt.

A Triệt!

Anh ở một vị trí rất cao, rất xa, em đã từng cho rằng cả đời này cũng

chẳng thể nào với tới anh được. Vậy nhưng hóa ra chúng ta lại có chung
một suy nghĩ.

Hứa Mộ Triều dựa vào cánh cửa, không biết đã đứng như vậy trong bao

lâu. Cô cảm thấy bây giờ vị trí của mình đã rất gần anh, như vậy cũng đủ
hạnh phúc, đủ ấm áp rồi. Từ nay về sau, Hứa Mộ Triều – một vong hồn lưu
lạc cả trăm năm, đã không còn phải cô độc một mình nữa. Mà anh, người
trước nay luôn cô đơn, trầm lặng cũng không còn cô quạnh như vậy nữa.

Như có ma xui quỷ khiến, cô đột nhiên có cảm giác muốn đẩy cánh cửa

sau lưng mình ra, cảm nhận hơi thở và sự hiện hữu của anh.

Hứa Mộ Triều bình ổn lại cảm xúc rồi mở cánh cửa ra.

“A…”

Anh vẫn đang đứng sừng sững ngoài cửa khiến cô không khỏi giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.