CHIẾN THẦN - Trang 779

Trên hành lang mờ tối là một thân hình cao lớn trong bộ quân phục màu

xanh đậm, anh từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng quắc như chim ưng chăm
chú nhìn cô.

Từ nãy đến giờ anh vẫn đứng yên ngoài cửa, chưa hề rời đi sao? Cứ lẳng

lặng đứng đó, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt như vậy ư?

Trái tim Hứa Mộ Triều lập tức mềm nhũn.

Song, trong đầu anh lại có một suy nghĩ khác.

Đôi môi từ trước đến giờ vẫn luôn nghiêm túc mím lại, lúc này từ từ

cong lên, để lộ nụ cười mỉm hiếm thấy. Gương mặt anh tuấn ngời ngời tựa
như vầng trăng sáng nhô dần lên trên mặt biển, khiến lòng người chấn động
mãi không thôi.

“Em mở cửa rồi.” Anh cất giọng khàn khàn nói thẳng ra sự thật, như thể

tất cả những chuyện sắp phát sinh sau đây đều là trách nhiệm của cô. Anh
đứng chống một tay lên khung cửa khiến cô không thể đóng cánh cửa lại
được. Mà thân hình cao lớn ấy trong nháy mắt đã bao phủ cả người cô.

“Em… mở cửa…” Chỉ là em muốn đứng trước cửa phòng anh, hồi tưởng

lại tình cảm của chúng ta mà thôi.

Anh nở một nụ cười mỉm hiếm có, khiến người ta phải hồn xiêu phách

lạc. Anh tiến lên một bước, cô vô thức lùi về phía sau. Rồi anh đưa tay đóng
cửa lại.

“Anh còn tưởng rằng mình sẽ phải đứng đó cả đêm.” Trong giọng nói

của anh thoáng có vẻ tự giễu, tựa hồ cũng có cảm giác hành động đứng
ngây ra trước của phòng cô thực sự rất buồn cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.