CHIẾN THẦN - Trang 80

Không biết bao lâu sau, nhịp thở chậm hơn loài người nửa nhịp của Hứa

Mộ Triều đã trở nên bình ổn, rõ ràng. Thẩm Mặc Sơ lại mở bừng mắt ra.

Anh ta chậm rãi nghiêng người, bàn tay phải nhẹ nhàng đặt lên chiếc cổ

mảnh khảnh của cô. Cảm giác ấm áp, láng mịn truyền tới tay. Anh ta biết
mình chỉ cần dùng chút sức lực đã đủ để bẻ gãy cổ cô, vậy tại sao cô lại có
thể yêm tâm nằm cạnh anh ta mà ngủ cả đêm chứ?

Trong khoảng khắc định thu tay về, giữa căn phòng tối đen như mực,

chợt có một luồng lực như cuồng phong bão táp bất ngờ lao về phía lồng
ngực Thẩm Mặc Sơ. Anh ta cố chịu đựng cơn đau dấy lên từ vết thương,
nhanh chóng nghiêng người, khó khăn lắm mới thoát khỏi luồng gió xung
kích từ thế tiến công đó. Nhưng luồng lực vô hình kia quá mạnh mẽ, cánh
tay phải của anh ta vừa chạm nhẹ vào luống gió đó, một cơn đau nhói kịch
liệt đã truyền tới. Thế nhưng anh ta chỉ yên lặng, không kêu một tiếng nào.

Ngẩng đầu nhìn lại, không biết tự bao giờ, sau lưng Hứa Mộ Triều đã

xuất hiện một đôi cánh đang từ từ được mở rộng, như thể muốn tuyên bố
với kẻ xâm phạm quyền được bảo vệ cô một cách chính đáng. Trong khi đó,
Hứa Mộ Triều vẫn đang nhắm mắt say ngủ, khuôn mặt cùng tay chân vẫn
có hình dáng của con người.

Thẩm Mặc Sơ chậm rãi nằm ngửa ra, nhẹ nhàng đè cánh tay phải của

mình xuống. Thì ra là như vậy, thảo nào cô ta có thể thoải mái nằm ngủ mà
không có chút lo ngại nào. Làm sao cô ta có thể để mình rơi vào vòng nguy
hiểm đuọc chứ? Bởi vì cơ thể của cô ta có thể tự giác phòng thủ bất kì sự
đánh lén nào.

Thế nhưng, phải ưu tú đến mức nào, phải có gene thú cao cấp tới mức

nào mới có thể sở hữu năng lực và ý thức phòng vệ mạnh mẽ như một bộ
máy độc lập, ngay cả khi chủ thể đã chìm vào giấc ngủ say?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.