CHIẾN THẦN - Trang 79

Chẳng lẽ lại chính là người đang ngự trị trên các đại quân… Cố Nguyên

soái ư? Hứa Mộ Triều khẽ đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn như tượng ẩn
trong bóng đêm của anh ta, cũng không có ý định truy hỏi tới cùng.

“Tôi tên Hứa Mộ Triều, còn anh tên gì?” Cô giới thiệu tên mình với thái

độ vô cùng thẳn thắn, chân thành. Cái tên từ một trăm năm trước của cô
không có bất cứ giá trị nào cả, nhưng muốn thăm dò lí lịch của một tư lệnh,
việc giới thiệu tên là bước cơ bản để đơn giản hóa mọi việc.

Anh ta chậm rãi mở mắt ra, nói: “Mộ Triều, cái tên rất con người.” Trầm

ngâm một chút rồi nói tiếp: “Thẩm Mặc Sơ.”

Hứa Mộ Triều có chút kinh ngạc, không ngờ anh ta lại có cái tên văn vẻ,

nho nhã như vậy. Cô lặp lại lời đánh giá của anh ta: “Mặc Sơ, cũng là một
cái tên rất con người.”

Trong bóng đêm, đôi mắt của anh ta bỗng nhiên ánh lên những tia sáng

êm dịu, tự hào. “Đó là cái tên mà mẹ tôi đã đặt. bà ấy là giáo viên tiểu học.
Bố tôi là cảnh sát, luôn chê cái tên này quá yếu đuối.”

Hứa Mộ Triều nghe vậy thì tâm trạng bất giác có phần ảm đạm đi. Cô

không khỏi nhớ tới bố mẹ mình. Năm đó, nạn zombie vừa bùng phát, cô
liền gọi điện về nhà, bảo bố mẹ cùng bạn bè thân thiết hãy vào sâu trong núi
lánh nạn. Sau đó cô bị đóng băng cả trăm năm, cho dù bố mẹ cô có thoát
khỏi nạn zombie thì giờ cũng không còn trên dương thế nữa. Nhớ tới dáng
vẻ tươi cười, cởi mở của người cha làm lính cứu hoả, nhớ tới người mẹ dịu
hiền, hướng nội, lặng lẽ từ bỏ công việc với tiền lương hậu hĩnh và cơ hội
phát triển, thăng tiến ở thành phố lớn, trở về quê hương, chỉ để ở bên cha cô
mà trái tim đau tựa dao cắt.

“Thẩm Mặc Sơ, chúc ngủ ngon!” Cô thấp giọng nói. Còn Thẩm Mặc Sơ

chỉ lẳng lặng nằm cạnh cô, không nói một lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.