CHIẾN THẦN - Trang 78

thân thể và tinh thần của cô, cô buộc phải tìm cách phân tán sự chú ý của
mình.

“Tại sao anh lại muốn nổi loạn?” Cô trầm giọng hỏi, thoạt nghe hơi run

rẩy.

Trong bóng tối, ngài Tư lệnh trầm mặc một hồi. Hứa Mộ Triều cho rằng

anh ta sẽ không trả lời, bất chợt lại nghe thấy một giọng nói khẽ khàng mà
lạnh lẽo như bóng đêm chậm rãi vang lên: “Bởi vì tôi đã từng ở trong địa
ngục.”

Hứa Mộ Triều cảm thấy có chút kinh hãi, ngẩng đầu nhìn anh ta theo bản

năng. Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua bả vai dày rộng, cường tráng của anh
ta, dưới ánh trăng mờ ảo, khuôn mặt anh ta càng có vẻ bình lặng mà anh
tuấn lạ thường, duy có đôi mắt màu mực kia là ánh lên những tia sáng lạnh
lẽo, cô quạnh tựa như ánh trăng.

“Ý anh là sao?” Hứa Mộ Triều hỏi.

Anh ta lại không trả lời, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Trong đầu Hứa Mộ Triều không khỏi nổi lên vô vàn liên tưởng. Rốt cuộc

điều gì đã khiến một người nư ngài Tư lệnh đây phải cảm thấy bản thân
không khác gì ở chốn địa ngục? Con đường thăng quan tiến chức không
thuận lợi ư? Nhìn anh ta trời sinh tính tình khoáng đạt, không giống người
hay để ý tới mấy vấn đề vặt vãnh này. Bị kẻ gian hãm hại ư? Nhưng cứ nhìn
dáng vẻ dũng mãnh, ngạo mạn từ trong xương tuỷ của anh ta, nếu thực sự
có người hãm hại, anh ta càng phải hăm hở lao thẳng tới mới phải chứ?

Trừ khi kẻ hại anh ta là người mà anh ta tuyệt đối không thể chiến thắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.