CHIẾN THẦN - Trang 76

[1] Câu này tương đương với “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại” trong tục ngữ

Việt Nam – ND

Màn đêm dần buông, đám thú binh lo việc đồng áng hoặc luyện tập cả

ngày đều đã say giấc nồng. Hứa Mộ Triều mặc đồ ngủ, đi vào phòng cho
khách. Mục đích của cô rất rõ ràng. Nếu nói mỗi người đàn ông đều như
một miếng thịt tươi ngon khiến cô thèm rỏ dãi thì chắc hắn anh chàng trẻ
tuổi đẹp trai ngời ngời này phải là món thịt ngon thượng hạng rồi. Vì thế, cô
định tiếp tục áp dụng biện pháp cũ, lợi dụng anh ta để luyện tập sức chịu
đựng của mình, cho đến khi miễn dịch mới thôi.

“Ngài Tư lệnh, bọn họ tiếc rẻ chút tiền chuộc. Mấy ngày nay anh thuộc

về tôi.” Hứa Mộ Triều nói.

Người đàn ông mở mắt ra, lẳng lặng nhìn cô.

Quai áo màu xanh mảnh mai hờ hững vắt trên bờ vai trần trắng nõn, mịn

màng, trên chiếc chổ mảnh khảnh còn đọng vài giọt nước long lanh, làm tôn
lên làn da trắng muốt như ngọc, mịn như tơ của cô, càng khiến cô có vẻ duy
dáng, dịu dàng, rung động lòng người.

Nhưng dưới đôi mi dày, đen và cong vút kia, trong đôi mắt trong veo như

mặt nước hồ kia lộ ra vài tia đắc ý khiến người nhìn lập tức liên tưởng ngay
tới câu thành ngữ: “Khẩu Phật tâm xà”.

Thân là tư lệnh, người đàn ông này từng có không ít phụ nữ bên cạnh,

nhưng anh ta chưa bao giờ nhớ rõ khuôn mặt của anh trong số họ. Trong ý
nghĩ mơ hồ của anh ta, bọn họ đều là những người phụ nữ nhu nhược, chỉ
biết nằm bên cạnh anh ta mà phát ra những tiếng thở dốc, rên la và van vỉ.

Nhưng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong xe tù này lại đánh thức

anh ta từ trong cơn mê, sau đó còn bắt anh ta đi, khiến anh ta không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.