CHIẾN THẦN - Trang 817

Ca nô quân dụng bồng bềnh trôi trên mặt nước, Hứa Mộ Triều cầm chắc

cần câu trong tay, thoải mái tựa vào người Nguyên soái lúc này đang mặc
áo sơ mi trắng và quần quân phục màu xanh, mặc dù đơn giản nhưng vẫn
điển trai đến độ khiến người ta có chút ngạt thở.

Lúc trưa anh nói muốn ra ngoài, Hứa Mộ Triều liền phát hoảng, cho rằng

anh muốn dẫn cô đi dạo phố. Nhưng không ngờ sau đó anh lại điều một
chiếc xe hơi tới, lôi kéo thêm vài người nữa, thẳng tiến về hướng ngọn núi
sừng sững phía cuối đường chân trời.

“Nguyên soái, công việc chiều nay của ngài là thả câu lúc mặt trời xấp

bóng.” Người hầu trước giờ vẫn luôn là người rất đáng tin cậy, nghĩ ra được
một tiết mục tương đối an toàn mà lại nhàn nhã.

“Tôi có mồi câu độc nhất vô nhị đây, còn tốt hơn nhiều so với loại mồi

mà người hầu mua được ở ngoài chợ.” Tạ Mẫn Hồng cũng mặc trang phục
thoải mái, ung dung đi tới. “Hai người có muốn thử một chút không?”

Hứa Mộ Triều nhận lấy mồi câu, nghe Cố Triệt ở bên giải thích: “Anh ta

là cao thủ câu cá đấy.”

“Em cũng thích câu cá.” Hứa Mộ Triều cười, nói. “Hồi nhỏ em thường

theo cha ra sông câu cá. Khi đó thịnh hành nhất là loại lưỡi câu chùm, có
thể câu được cá lớn ở cự li rất xa.”

Tạ Mẫn Hồng kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay, hỏi: “Con cá lớn

nhất cô câu được nặng bao nhiêu kilogram?”

“Hơn năm cân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.