CHIẾN THẦN - Trang 902

này của anh.

Bóng đêm bao trùm khung cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, tranh tối tranh

sáng, như thể bị vấy mực.

Cố Triệt đặt Hứa Mộ Triều lên giường, không đợi cô ngồi dậy, anh đã

nằm xuống, áp lên người cô, đôi bàn tay ôm gương mặt cô âu yếm. Dưới
ánh đèn vàng nhu hòa, đôi mắt anh sáng chói như hai vì sao, thế nhưng
cũng sâu thẳm khôn cùng.

Mặc dù đã thân mật với anh không biết bao nhiêu lần, thế nhưng mỗi lần

bị anh nhìn chăm chú như thế này, Hứa Mộ Triều vẫn khó tránh khỏi cảm
thấy xấu hổ, mặt cứ nóng bừng lên.

Có lẽ là do thói quen cứng nhắc, tuân thủ tôn ti đã hình thành hơn hai

mươi năm nay của anh, có lẽ cũng bởi anh là một nhà lãnh đạo, thế nên mỗi
lần thân mật, anh luôn là người khơi mào. Mặc dù hơi thở của anh đã rất
nặng nề, ánh mắt cũng trở nên mờ mịt, thế nhưng lúc mới bắt đầu, anh luôn
cố gắng kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cô là người phụ nữ đầu tiên và
cũng là duy nhất trong đời anh, anh sẽ luôn luôn nâng niu, trân trọng cô.

Trời sáng dần.

Cô gối đầu lên cánh tay anh, dựa cả người vào lòng anh. Anh khẽ mỉm

cười, một tay vuốt ve mái tóc đen dài, óng mượt của cô, tay kia, dưới sự
kháng nghị không hề có hiệu lực của người nào đó, nhẹ nhàng di chuyển
trên làn da trắng mịn. Hành động này khiến người ta vừa có chút hoảng hốt
vừa hết sức ngượng ngùng. Cô liền đánh trống lảng, hỏi sang một vấn đề
khác.

“Anh này, kĩ thuật chế tạo vũ khí của chúng ta và người Tanai có sự

chênh lệch lớn như vậy, sao anh có thể tự tin đến thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.