CHIẾN THẦN - Trang 901

anh đang ở ngay bên cạnh nên trong ánh mắt cô có chút vẻ ngượng ngùng
khó nói. Cố Triệt lặng yên chớp mắt một cái, sau đó ôm cả người cô lên, áp
vào tường, hôn tới tấp.

“Ôi… Em sắp ngã xuống rồi đây này…” Trái tim cô bị nụ hôn mãnh liệt

mà nồng nàn của anh làm cho đập dồn dập. Cả người cô đang cuộn tròn
trong chiếc rèm, còn bị anh ấn lên tường, lúc này mà anh buông tay ra, cô
chắc chắn sẽ rơi bịch xuống đất.

“Ở trong tay anh rồi… em có thể rơi đi đâu được chứ?” Đôi mắt đen khẽ

hé mở, nhìn thẳng vào gương mặt cô, có lẽ thấy tư thế này khiến cô hơi khó
chịu nên anh luồn tay vào trong tấm rèm, ôm chặt lấy người cô, nhấc lên.

“Chúng ta về phòng ngủ thôi.” Anh thấp giọng tuyên bố.

Mặt Hứa Mộ Triều lập tức nóng bừng lên. “Vậy anh đặt em xuống trước

đã.”

Cố Triệt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, lặng lẽ bế cô lên, đi ra khỏi thư

phòng.

“Này… Anh làm cái gì vậy?” Hứa Mộ Triều vừa dứt lời thì hai người đã

bước ra khỏi cửa thư phòng. Người hầu không biết từ đâu xuất hiện, thò đầu
ra, nhưng rất nhanh sau đó đã thức thời, ngoan ngoãn rời khỏi tầm mắt của
Hứa Mộ Triều.

Hứa Mộ Triều ngẩng lên nhìn Cố Triệt, gương mặt điển trai lúc nào cũng

lạnh lùng, trầm tĩnh ấy hôm nay lại có vẻ ửng hồng khác lạ. Đôi tay vững
chắc, mạnh mẽ của anh ôm trọn cô trong lòng, tư thế thân mật vô cùng.

Cô thầm nghĩ, thì ra ngài Nguyên soái cũng có lúc… thể hiện cảm xúc

mãnh liệt như vậy, thế nhưng… không hiểu sao cô lại rất thích nhìn dáng vẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.