CHIẾN THẦN - Trang 93

Một tên sĩ quan cận vệ bán thú mặc quân phục màu vàng chạy vọt vào,

trong tay còn túm chặt một tên bán thú khác, chính là Đại Võ.

“Ngài Thống lĩnh, bọn chúng dám ngăn cản chúng ta bắt người.” Tên sĩ

quan cận vệ hô lớn.

Đại Võ liếc mắt nhìn Hứa Mộ Triều, như nhận được sức mạnh đồng tình,

anh ta vùng thoát khỏi cánh tay của tên sĩ quan kia, chạy tới trốn sau lưng
Hứa Mộ Triều, gào ầm lên: “Đó là khuê phòng thơm tho của Đội trưởng
chúng tôi, sao có thể để một đám thối tha như các người xông vào được!”

“Mày…” Tên sĩ quan cận vệ tức đến tái mặt.

“Dừng tay!” Đồ Lôi nhìn Hứa Mộ triều, cười, nói: “Không cần đi bắt hắn

nữa. Đội trưởng Hứa đang chuyển bị giao tên tù binh đó cho chúng ta xử trí.
Đội phó Võ, cậu không có ý kiến gì chứ?”

Đại Võ không dám lên tiếng, vừa cúi đầu liền thấy ngay thiếu niên đang

nằm rạp dưới đất, tức thì sợ hãi, biến hẳn sắc mặt.

Hứa Mộ Triều trầm mặc. Đồ Lôi cười nhạt, nhìn chằm chằm vào cô, vẻ

tức giận đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Đại Võ bỗng nhiên bị rơi vào bầu không khí căng thẳng, khẽ kéo ống tay

áo của Hứa Mộ Triều, hạ giọng nói: “Đội trưởng, chỉ là một tên loài
người… không đáng vì hắn mà đắc tội với ngài Thống lĩnh.”

Trong lòng Hứa Mộ Triều chấn động không nguôi, đúng rồi, ngay cả Đại

Võ cũng nghĩ như vậy. Nếu như cô cứ kiên quyết không giao Thẩm Mặc Sơ
ra, chỉ sợ tất cả đám người thú cũng sẽ cho rằng cô bảo vệ và thiên vị loài
người quá mức. Dù sao thì trong mắt bọn họ, Thẩm Mặc Sơ cũng chỉ là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.