CHIẾN THẦN - Trang 94

loại thú cưng của cô, giống như cậu thiếu niên này là thú cưng của Đồ Lôi
mà thôi.

Nghĩ vậy, Hứa Mộ Triều ngẩng đầu, cười rất tươi, nói: “Được, Thống

lĩnh, tôi sẽ giao hắn ta cho ngài!”

Đồ Lôi nở nụ cười hài lòng.

Hứa Mộ Triều lại nói: “Nhưng mà hắn đang bị thương rất nặng, hiện tại

không thể cử động. Đợi mấy hôm nữa, tôi sẽ phái người đưa hắn tới.”

Trái ngược với vùng đồng bằng phía nam vắng vẻ, tiêu điều, phía tây bắc

có rất nhiều thung lũng trùng điệp, giữa khung cảng hoàng hôn mơ mộng,
trông lại càng có vẻ hùng tráng, bao la. Mảnh đất màu đỏ thẫm nứt ra từ khe
núi cùng với ánh nắng cuối ngày cơ hồ nối liền thành một dải, khiến người
ta vừa nhìn là liên tưởng tới một biển máu vô biên vô tận.

Một viên sĩ quan trẻ tuổi mặc bộ quân phục nguyên soái màu xanh lam

khoanh tay đứng giữa hàng xe tăng được trang bị súng laser và hoả tiễn
hạng nặng, xung quanh là đội quân tinh nhuệ trong bộ quân phục màu lam,
điều khiển vài trăm chiếc xe tăng bảo hộ cỡ trung, màu đen tuyền.

Phía trước, nơi thung lũng phía tây, khói thuốc súng không ngừng bốc

lên, bầu trời mù mịt khói bụi, chiến tuyến chìm trong cảnh mờ mịt.

Đội xe tăng màu đen của loài người nối đuôi nhau chạy dọc theo sườn

núi, nhìn từ xa lại giống như tử thần hung tợn đang nhe nanh múa vuốt. Mà
quân đoàn zombie màu đen trước giờ vẫn được coi là hung hãn,tàn nhẫn
nhất, lại đang liên tiếp thất bại và ồ ạt rút lui.

Viên sĩ quan trợ lí rón rén bước đến gần, chỉ thấy tất thảy mọi thứ trước

mắt tràn ngập màu đen, lam, đỏ. Chỉ có gương mặt của Nguyên soái là vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.