CHIẾN THẦN - Trang 92

chiến tranh, nhiều năm qua, nó đã cố ám sát tôi hơn chục lần. Nếu không
phải còn chút hứng thú thì tôi đã ném nó cho chó ăn từ lâu rồi… Nghe nói
tên loài người kia là một thanh niên anh tuấn, cường tráng, tôi cảm thấy vô
cùng hứng thú.”

Cậu thiếu niên trắng trẻo vẫn cúi thấp đầu, Hứa Mộ Triều cúi xuống nhìn

cậu ta, nói: “Nhưng…”

Đồ Lôi thu lại nụ cười, nghiêm giọng nói: “Tôi còn chưa tính tới chuyện

cô cự tuyệt ý tốt của tôi đâu. Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, thiên hạ biết
đường đường là thống lĩnh như tôi, muốn có một tên tù binh thôi mà cũng
bị cự tuyệt, người làm đội trưởng như cô cũng to gan đấy!”

Hứa Mộ Triều nghe thấy hai từ “tù binh” thì hơi chột dạ, nói: “Thống

lĩnh, ngài hiểu lầm rồi, không phải là tôi cự tuyệt ngài. Chỉ có điều, hắn là
một tên tù binh tương đối quan trọng, sau này còn phải đổi lấy tiền chuộc.
Nếu như xảy ra chuyện không may, chỉ e quân đội loài người sẽ kiếm cớ
khơi mào chiến tranh.”

Đồ Lôi trước giờ luôn không muốn xảy ra xung đột với đội quân hùng

mạnh của loài người, lúc này nghe thấy vậy lại cười khẩy, nói: “Loài người
thì có gì đáng sợ chứ? Từ bao giờ người thú chúng ta lại e sợ loài người như
vậy?”

Nghe thấy giọng điệu ngạo mạn của hắn, Hứa Mộ Triều không khỏi có

chút giật mình. Lẽ nào hắn đã tìm được chỗ dựa khác? Hay hắn đã bắt tay
liên minh với zombie?

Đúng lúc này, ngoài cửa phòng vang lên tiếng ồn ào. Đồ Lôi cau mày,

hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.