CHIẾN THẦN - Trang 96

nhục vô cùng lớn. Nhưng anh ta lại rất thản nhiên, không có bất cứ phản
ứng nào.

Hứa Mộ Triều gật đầu, ném ba lô quân dụng về phía xô pha, cất giọng

lạnh lùng: “Anh cũng khá lí trí đấy chứ! Ba ngày sau, tôi sẽ dâng tặng anh
cho ngài Thống lĩnh.”

Thế mà anh ta vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như cũ.

Lúc này, Hứa Mộ triều chợt nhận ra đúng là anh ta không hề lo sợ. Có

điều anh ta chỉ có một thân một mình, căn bản không có khả năng phản
kháng, chẳng lẽ anh ta quyết tâm tìm đến cái chết sao?

Lúc đồng ý với Đồ Lôi, Hứa Mộ Triều không hề có ý định giao Thẩm

Mặc Sơ ra. Cho dù có giao Thẩm Mặc Sơ cho Đồ Lôi đi chăng nữa thì liệu
hắn có chịu buông tha cho cô? Dựa vào tính cách của hắn có thể thấy, cô đã
cự tuyệt hắn, bất kể có dùng biện pháp gì để xoay chuyển tình thế thì hắn
cũng ôm mối hận đó trong lòng. Hơn nữa, hắn công khai cướp người trên
địa bàn của cô, nếu lần này cô thuận theo ý hắn thì chỉ e sau này, cô sẽ
chẳng còn quyền lên tiếng nữa. Thêm vào đó, tình cảnh thảm thương của
cậu thiếu niên trong phòng Đồ Lôi không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô không thể ngăn cản nhưng ít nhất cũng sẽ không dung túng.

Hứa Mộ Triều nở một nụ cười, chuyển chủ đề: “E là không được rồi, vì

đêm nay, tù nhân của tôi… rất có thể thừa lúc tôi ngủ say mà bỏ trốn.”

Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cô, cô nói tiếp: “Anh ta sẽ trộm ba lô quân

dụng của tôi, bên trong có thức ăn, nước uống và vũ khí phòng thân. Sức
khoẻ của anh ta còn chưa hồi phục, có thể chạy thoát được hay không thì
còn phải xem vận may của anh ta đến đâu. Hướng tây nam phòng thủ yếu
nhất, nhưng có lẽ gã tù nhân đó không biết đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.