CHIẾN THẦN - Trang 942

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, trong giọng nói toát lên vẻ nghiêm

nghị khiến người ta không rét mà run: “Em không hiểu.”

Nói xong, anh không thèm để ý đến cô nữa, bước thẳng ra khỏi phòng.

Hứa Mộ Triều ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy có chút tủi thân

và buồn bực.

Được rồi, mọi người mặc dù làm trái với quân lệnh của anh, không để

anh ra tiền tuyến chỉ huy, nhưng dù sao cuộc chiến cũng đã giành được
thắng lợi, anh tức giận cái gì chứ?

Sau khi thấu hiểu tình cảm của nhau, tình cảm của hai người mặc dù vẫn

luôn hết sức tốt đẹp, vậy nhưng Hứa Mộ Triều chưa từng bị anh nói nặng
lời như vậy, trong lòng cô không khỏi có chút tủi thân. Chẳng biết anh đã
bỏ đi đâu, cô ủ rũ, cúi đầu bước ra khỏi phòng ngủ.

Vừa đi tới hành lang, cô đã thấy người hầu đang khoanh tay đứng đó

nhìn mình, nhíu mày vẻ trầm tư.

“Nguyên soái xuống lầu rồi.” Người hầu nói. “Cô đi tìm ngài ấy sao?”

Hứa Mộ Triều không trả lời.

Nhìn vẻ mặt của cô, người hầu khẽ buông tiếng thở dài. Anh ta đốt một

điếu thuốc, nói với Hứa Mộ Triều: “Mộ Triều, Nguyên soái vừa mới tỉnh
lại, ngài ấy còn tức giận là chuyện đương nhiên. Hành động lần này mặc dù
chu toàn nhưng chỉ cần một chút sai lầm thôi, một viên đạn năng lượng
cũng đủ để mọi người chết không toàn thây rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.