CHIẾN THẦN - Trang 951

Tôi đau đớn đến mức gần như sắp ngất đi, chợt nghe thấy giọng nói trầm

thấp của hắn truyền đến: “Ngoan nào... Cục cưng bé bỏng của ta, ta không
thích thú cưng của mình quá buông thả...”

Ba ngày ba đêm, hắn không buông tôi ra nửa bước.

Cơn ác mộng bắt đầu từ lúc đó, kéo dài mãi về sau, tựa hồ không có

điểm kết thúc, mọi hi vọng, mong ước của tôi cũng từ đó kết thúc.

Ban đầu, bất kể ngày đêm, thích lúc nào là hắn liền lôi tôi ra hành xác để

thỏa mãn lạc thú bệnh hoạn của hắn. Phần lớn thời gian tôi đều chìm trong
hôn mê. Những vết thương cũ chưa kịp lành, vết thương mới đã xuất hiện.
Có đôi khi hắn ôm tôi trong tấm áo choàng, cùng hắn ngồi họp với các
tướng lĩnh. Trong lúc đám thuộc hạ báo cáo, bàn tay dơ dáy của hắn không
ngừng lướt dọc thân thể tôi, khiến nỗi ô nhục của tôi chỉ còn biết chết lặng.
Từ đó, tôi cũng biết hắn chính là kẻ thống trị tối cao của thú tộc.

Tôi muốn ám sát hắn, thế nhưng lại không đủ năng lực. Trong lúc hắn

ngủ say, tôi định cắn đứt động mạch cổ của hắn, song lại bị hắn phát hiện
ra, đá xuống giường. Sau đó trong phòng ngủ của hắn xuất hiện thêm một
cây roi da bằng hợp kim gắn gai nhọn, hắn nói đó là dụng cụ để thuần phục
tôi.

Nỗi đau đớn và ô nhục mà cơ thể tôi phải gánh chịu càng làm tăng thêm

ước muốn giết chết hắn của tôi. Thế nhưng tôi đương nhiên không phải là
đối thủ của hắn, mỗi lần cố gắng giết hắn, cái giá tôi phải trả lại là những
trận đòn thừa sống thiếu chết, những hành động dâm đãng thô bạo và ánh
mắt miệt thị của hắn.

Rồi bỗng có một ngày, hắn cảm thấy nhàm chán khi luôn là người chủ

động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.