CHIẾN TRẬN - Trang 157

quét ra khỏi khu rừng, đang bị cuốn trôi, đầu và sừng nhô lên giữa mặt sông.
Một vài con trong đàn bị cuốn vào đám dây rợ, một số con khác bị hất lên
bờ đảo. Khi nhìn thấy đàn hươu, ai nấy đều thốt lên: “Thức ăn đến với
chúng ta thật đúng lúc…”. Con hươu lớn nhất đàn đang cố gắng đứng lên
sau khi thoát ra khỏi đám lau sậy, nó lắc mình giũ nước, dáng hiền lành như
một con vật nuôi trong nhà, nó chỉ cách Lejeune có vài bước chân. Ngay lập
tức, con vật bị một tốp lính, không biết thuộc trung đoàn nào, vậy chặt. Họ
chỉ mặc áo sơ mi, trang bị lưỡi lê mà trông như cầm dao. Périgord và
Lejeune tiến về phía những người lính. Con hươu ngước nhìn họ, một giọt
nước mắt đọng nơi khóe mắt, hình như nó biết chắc là không tránh khỏi cái
chết.

– Thật kỳ cục, Périgord nhận xét. Tôi đã trăm lần trông thấy hươu trong

các cuộc săn đuổi, con hươu bị vây dồn, nên cứ đứng đực ra, mắt giương lên
như bật khóc làm mủi lòng người thợ săn.

– Này Edmond, anh là người sành sỏi đấy, Lejeune nói, anh hãy kết liễu

con vật này cho thật ngon lành xem nào.

– Có lí đấy, anh bạn thân mến ạ, bọn vô lại này chỉ biết giết người thôi.
Pédgord đẩy đám tính ra:

– Nó mệt lử rồi, thưa các vị cứ để tôi đảm trách cho. Đừng làm hỏng thịt

của nó, tôi biết cách làm mà.

Bằng một nhát kiếm chính xác, Périgord chọc đúng vào yết hầu con hươu,

con vật run bắn trên đôi chân rồi ngã khuỵu xuống, lưỡi thè ra ngoài, mắt
mở trừng trừng, giọt nước mắt vẫn bên khóe mắt.

Đám lính lập tức xâu xé con mồi, cắt ra từng tảng thịt rồi đem nướng trên

bếp lửa. Họ đói quá rồi. Lejeune quay đi và người bạn cũng bước theo anh
sau khi lau kiếm vào đám cỏ. Một thượng sĩ tóc tai bù xù chạy đến thông
báo cho họ:

– Xong rồi! Chiếc cầu đã được sửa xong rồi.
– Tin tốt lành đấy, Périgord bắt chước giọng Hoàng đế kêu to.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.