CHIẾN TRANH ĐÃ BẮT ĐẦU NHƯ THẾ - Trang 265

Trong nhật ký của tên Các Nôi-xe, chuẩn úy đại đội 5 thuộc trung đoạn

kỵ binh 132, tâm trạng còn biến đổi rõ nét hơn. “Chúng tôi đã chọc thủng
tiền duyên, - y sung sướng viết trong ngày chiến tranh đầu tiên. – Còn sau
này sẽ ra sao?”. Hôm sau y đã lo ngại: “Tình hình phía ta trở nên rất
nghiêm trọng. Điều gì sẽ xảy ra?”. Ngày 24 tháng Sáu, nhật ký đã đượm
những nét buồn: “Những nấm mồ đồng đội đánh dấu con đường chúng tôi
đi. Trận hội chiến ác liệt đã diễn ra trước cứ điểm của bọn Nga”. Và mỗi
ngày một thêm lo lắng. Ngày 9 tháng Bảy: “16 giờ, chúng tôi vào được
thành phố, nơi đã diễn ra trận đánh ác liệt, vì bọn Nga kháng cự rất kiên
cường. Thành phố này là Nô-vô-grát – Vô-lưn-xki”. Một ngày sau: “Trung
đội chúng tôi nhận nhiệm vụ đi trinh sát và xác định xem đối phương còn ở
trong khu rừng bên cạnh không. 29 người lên đường. Thoạt đầu mọi sự đều
ổn, nhưng khi chúng tôi vào rừng thì thấy chín lính Nga tiến về phía mình.
Viện thượng sĩ đã làm một việc ngu xuẩn nhất có thể có. Hắn cưỡi xe đạp
đến chỗ bọn Nga, định bắt sống chúng. Nhưng điều khủng khiếp đã xảy ra.
Nhanh như chớp, bọn Nga nằm rạp xuống, dùng tiểu liên bắn vào đội
chúng tôi. Lúc này, ngoài tôi và hai tên lính ra, đội chưa đi tới bìa rừng.
Chúng tôi đã làm tất cả để thoát chết. Bọn Nga bao vây. Chúng tôi núp
trong cỏ rậm rồi lợi dụng thời cơ tháo chạy. Chúng tôi Ba chúng tôi về
được tới tiểu đoàn và báo cáo rằng rừng đã bị địch chiếm. 14 hoặc 15 người
không thấy quay lại. Họ đã chết. Có lẽ hai người bị bọn Nga bắt làm tù
binh. Sau này, chúng tôi tìm thấy xác của hai viên chuẩn úy, một viên
thượng sĩ và tám tên lính. Lần ấy, tôi thoát chết thật kỳ lạ. Nhưng bóng
dáng của tử thần vẫn lởn vởn suốt ngày đêm”. Trang mới ghi tiếp: “Ngày
thứ hai của trận đánh thật khủng khiếp. Tôi nằm trong chiến hào và theo
dõi đối phương. Chúng tôi bị tỏn thất lớn”. Tiếp theo: “Ngày thứ ba của
trận đánh. Chúng tôi vẫn nằm trong chiến hào. Trung đội 3 của tôi chỉ còn
năm hoặc sáu người. Pháo binh Nga nện ra trò. Từ 11 giờ 30, quanh chúng
tôi sắp sửa đi đứt hết. Đến bao giờ chúng tôi mới thoát khỏi chốn này? Đã
năm giờ liền không được nghỉ một phút. Bọn Nga tiếp tục công kích. Cuộc
tiến công của chúng tôi trở thành phòng ngự. Ban đêm còn đáng sợ hơn ban
ngày vì chỉ có thể phát hiện đối phương khi chúng đã đến thật gần”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.