phương diện quân đề nghị cho tập đoàn quân 56 yểm hộ cuộc tiến công
này. Nguyên soái lắc đầu:
– Không nên tiêu phí lực lượng để châm chọc địch. Cần chuẩn bị giáng
một đòn đột kích sao cho chúng nhớ đời.
Nguyên soái Ti-mô-sen-cô liên lạc với Tsê-rê-vi-tsen-cô.
– Chúng tôi định, - tổng tư lệnh nói, - thành lập cơ quan chỉ đạo tác chiến
của tập đoàn quân và chuyển thuộc cho đồng chí cùng với một sư đoàn bộ
binh, một lữ đoàn xe tăng, hai trung đoàn pháo chống tăng và hai đoàn tàu
hỏa bọc thép của Phương diện quân Tây – Nam. Chúng tôi đề nghị cử
tướng Lô-pa-tin làm tư lệnh tập đoàn quân, chính ủy sư đoàn Pô-pốp làm
ủy viên Hội đồng quân sự, đại tá Va-ren-ni-cốp làm tham mưu trưởng…
Chúng tôi dự định xây dựng cơ quan chỉ đạo tác chiến của tập đoàn quân ở
Vô-rô-si-lốp-grát. Ý kiến đồng chí thế nào?
Chưa nắm được ý định của tổng tư lệnh là sẽ tổ chức một cuộc tiến công
lớn, và chính vì thế, đồng chí đang gấp rút xây dựng một tập đoàn quân
mới, Tsê-rê-vi-tsen-cô nhắc lại ý định đột kích nhanh gọn của mình và nói:
– Cụ thể là chúng tôi dự định sẽ tiến hành một chiến dịch như vậy ở khu
vực Quy-bư-sê-vô nhằm diệt tan sư đoàn xe tăng cùng một sư đoàn bộ binh
cơ giới của địch và tiến tới sông Mi-u-xơ. Chúng tôi sẽ tìm được những
phương tiện cần thiết cho chiến dịch này, nhưng việc đó làm cho chỗ tiếp
giáp giữa chúng tôi và đơn vị bạn bị yếu đi. Đề nghị đồng chí Rê-mê-dốp
sẽ hành động tích cực để bảo đảm cho chiến dịch của chúng tôi.
Tsê-rê-vi-tsen-cô vẫn chỉ nghĩ đến những trận đột kích nhỏ, cục bộ, chứ
chưa nghĩ đến cuộc tiến công lớn. Nguyên soái góp ý không nên vội vã, mà
cần suy nghĩ mọi việc chín chắn hơn.
Từ ngày 1 tháng Mười một, trên hướng Rô-xtốp bắt đầu yên lặng. Tại
sao như vậy? Bọn Hít-le đang chuẩn bị một cuộc vọt tiến mới, hay đã kiệt
sức đến mức không thể tiến công nữa? Trinh sát phải trả lời được câu hỏi
này. Và mọi khâu trinh sát đều hoạt động tích cực. Chúng tôi được biết địch
đang tập trung trên hướng Rô-xtốp một lực lượng xe tăng và bộ binh cơ