CHIẾN TRANH GIỮA CÁC THẾ GIỚI - Trang 159

đâu đó mỗi đêm. Chẳng còn làm gì được nữa. Mình thua rồi! Mình bại trận
rồi!”

Tôi không trả lời anh. Tôi ngồi nhìn đăm đăm trước mặt, cố tìm một ý

ngược lại nhưng vô ích.

Người lính pháo binh nói: “Đây không phải là chiến tranh. Chưa bao

giờ là chiến tranh, nó chẳng khác gì chiến tranh giữa người và kiến.”

Tôi chợt nhớ lại cái đêm trên đài thiên văn.

“Sau phát thứ mười chúng không bắn thêm nữa… ít nhất từ lúc đó cho

tới khi khối hình trụ đầu tiên rơi xuống.”

Người lính pháo binh nói: “Làm sao anh biết?” Tôi giải thích. Anh

ngẫm nghĩ rồi nói: “Súng chắc bị trục trặc. Nhưng dù vậy thì sao? Chúng sẽ
sửa lại. Và dù cho có trì hoãn đi nữa thì kết cuộc cũng chẳng làm sao thay
đổi được? Chỉ là người và kiến. Đàn kiến xây tổ, sống cuộc sống của
chúng, gây chiến tranh, làm cách mạng, cho tới khi loài người muốn dẹp
chúng, thế là chúng bị dẹp. Bây giờ mình cũng như thế… chỉ là đàn kiến.
Chỉ…”

Tôi nói: “Ừ.”

“Mình là những con kiến ăn được.”

Chúng tôi ngồi nhìn nhau.

Tôi hỏi: “Bọn chúng sẽ làm gì mình?”

Anh nói: “Tôi đã suy nghĩ chuyện đó, tôi đã suy nghĩ chuyện đó. Sau

Weybridge, tôi đi về phía Nam, vừa đi vừa ngẫm nghĩ. Tôi nhìn thấy việc
sắp tới. Hầu hết mọi người cứ kêu ré và náo động. Nhưng tôi không thích
kêu ré. Tôi đã đối diện với cái chết một hai lần, tôi đâu có phải là lính
kiểng, và dù sao đi nữa, chết… chỉ là chết. Người nào tiếp tục suy nghĩ thì
sẽ vượt qua. Tôi thấy mọi người bỏ hướng Nam. Tôi nói: ‘Thức ăn ở phía
này chẳng bao lâu sẽ hết,’ và tôi lập tức quay ngược lại. Tôi tìm tới bọn
Hỏa tinh như chim sẻ tìm tới người. Khắp nơi,” anh vung tay tới đường
chân trời, “người ta chết đói cả đống, chạy trốn, đạp lên nhau…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.