CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 196

chục năm. “Đừng sợ nước mắt. Đừng thương xót tôi. Tôi có đau thì cũng
chẳng quan trọng gì đâu, tôi biết ơn cô, cô đã cho tôi phương tiện để tự tìm
lại được chính mình. Tìm lại tuổi trẻ của tôi.” (K.S. Tikhonovitch, trung sĩ,
xạ thủ phòng không)

Cuộc sống con người trở thành lịch sử và lịch sử được cắt ra thành hàng

ngàn cuộc đời con người. Người ta bắn và người ta chết, người ta có lòng
tin và người ta vỡ mộng; và cùng lúc, người ta muốn tô lông mày, ít ra thì
khi ngủ cũng mặc một chiếc áo cánh phụ nữ mỏng... Không quên người ta
cười như thế nào... Đôi khi thậm chí, người ta khiêu vũ…

ỦNG ĐÀN ÔNG VÀ MŨ ĐÀN BÀ

“Chúng tôi sống dưới mặt đất... Như chuột chũi... Tuy nhiên, chúng tôi

giữ gìn những vật nhỏ nhặt. Mùa xuân, chúng tôi mang về một cành cây
con, chúng tôi cắm trong nước. Chúng tôi ngắm nó và nói: “Ngày mai, có
thể tôi sẽ không còn.” Và chúng tôi cố ghi nhớ tất cả trong tâm trí. Một cô
gái nhận được một chiếc áo dài len của gia đình gửi đến. Tất cả chúng tôi
đều có chút ganh tị, dù đã có lệnh cấm mặc quần áo riêng. Và thượng sĩ, là
một người đàn ông, lầm bầm: “Thà bố mẹ cô gửi cho cô một tấm chăn còn
hơn. Có ích hơn.” Chúng tôi không có chăn, cũng không có gối. Chúng tôi
ngủ trên những chiếc giường ghép bằng cành cây. Nhưng tôi có một đôi
hoa tai, giấu một chỗ kín.

Khi tôi bị chấn động lần đầu, tôi không nghe được gì nữa và không thể

nói. Tôi tự nhủ: nếu tôi không có giọng trở lại, tôi sẽ nhảy xuống đường
tàu... Tôi hát rất hay và đột nhiên tôi bị câm... Nhưng rồi giọng tôi trở lại...

Rất hạnh phúc, tôi đeo hoa tai. Tôi đến nhận ca và tôi báo một cách vui

vẻ:

“Báo cáo đồng chí thượng úy, trung sĩ Chtchelokova, sẵn sàng nhận

lệnh!

- Cái gì thế kia?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.