CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 197

- Cái gì ạ?

- Bước ngay ra ngoài!

- Nhưng tại sao?

- Gỡ ngay đôi hoa tai kia ra! Cô có phải là một người lính không?”

Thượng úy là một anh chàng đẹp trai. Tất cả các cô gái đều yêu anh một

chút. Anh lặp lại với chúng tôi là trong chiến tranh, người ta cần những
người lính. Chỉ những người lính. Nhưng tôi cũng muốn đẹp. Suốt chiến
tranh, tôi sợ bị què chân. Tôi có một đôi chân đẹp. Đối với một người đàn
ông, chẳng có gì khác. Đối với anh ta, dù có mất một chân, cũng không quá
nghiêm trọng. Cách gì, anh cũng là một người anh hùng. Một nhân vật có
thế lấy làm chồng! Nhưng khi một người phụ nữ cụt chân là số phận đã
định. Số phận một người đàn bà...”

Maria Nikolaïevna Chtchelokova,

trung sĩ, phân đội trưởng thông tin liên lạc

“Trong chiến tranh, tôi luôn chú ý giữ nụ cười. Tôi nghĩ rằng tôi cần cười

nhiều nhất có thể, một người phụ nữ phải luôn tươi tắn. Trước khi chúng tôi
ra trận, ông giáo sư già của chúng tôi đã dạy chúng tôi: “Các cô phải nói
với mỗi người thương binh rằng cô yêu anh ấy. Thứ thuốc hiệu quả nhất
của các cô là tình yêu. Tình yêu gìn giữ, đem lại sức mạnh để níu lấy sự
sống.” Một người thương binh đang nằm đó, anh đau đớn đến nỗi anh ứa
nước mắt, và tôi nói với anh: “Gắng lên, anh thương yêu. Can đảm lên, anh
đáng yêu của em... - Cô yêu tôi ư, cô bé? (Họ gọi tất cả các cô y tá như
thế.) - Tất nhiên là em yêu anh. Nhưng anh phải lành cho nhanh lên.” Họ,
họ có quyền nổi giận, chửi rủa, nhưng chúng tôi, không bao giờ. Chỉ một từ
thô lỗ là chúng tôi bị phạt, có thể đến án nặng.

Thật khó khăn... Tất nhiên là rất khó khăn... Chỉ nói chuyện, này nhé,

mặc váy mà trèo lên một chiếc cam nhông, trong khi xung quanh là đàn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.