CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 199

mặt để xóa hóa trang đi. Sáng hôm sau, ông đi qua và lặp lại với từng cô:
“Tôi cần những người lính, chứ không phải những cô gái yểu điệu. Các cô
yểu điệu không sống sót được trong chiến đấu đâu.” Ông ấy là một người
chỉ huy rất nghiêm. Trước chiến tranh, ông là giáo sư toán...”

Anastasia Petrovna Cheleg,

hạ sĩ, người lái khí cầu

“Tôi có cảm giác đã sống hai cuộc đời: một cuộc đời đàn ông và một

cuộc đời phụ nữ...

Khi đến trường sĩ quan, tôi hiểu ngay kỷ luật quân sự: lúc tập luyện,

trong hàng ngũ, khi ở doanh trại, mọi thứ đều tuân theo quy tắc. Và không
có ưu tiên nào hết cho chúng tôi, các cô gái. Chỉ nghe thấy: “Ngừng trò
chuyện!” hay “Cấm nói chuyện!” Buổi tối, chúng tôi chỉ có một mong
muốn: nghỉ ngơi trong tĩnh lặng, thêu thùa một chút... tìm lại một hoạt động
ít nhiều nữ tính. Nhưng không bao giờ được phép. Chúng tôi không có tổ
ấm gia đình, không có công việc nội trợ, và cái ấy khiến chúng tôi bứt rứt.
Mỗi ngày chúng tôi chỉ có được một giờ nghỉ: chúng tôi đến phòng
Lénin

[58]

, chúng tôi viết thư, được phép ngồi theo cách mình muốn, trò

chuyện. Nhưng la, cười to, thì cấm.

- Có được hát không?

- Không, cái đó cấm.

- Tại sao?

- Quy tắc không cho phép. Khi đi thành hàng, ở đấy thì được, có thể hát

nếu có lệnh. Lệnh là: “Xướng viên thứ nhất, một bài hát!”

- Nhưng tự phát thì không được?

- Không. Thế là trái quy tắc.

- Bà có gặp khó khăn để quen điều này không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.