CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 217

“Tôi vác khẩu súng máy trên vai... Không bao giờ tôi bảo nó quá nặng.

Bởi thế thì ai còn cho tôi làm người tiếp đạn thứ hai? Không đủ sức chiến
đấu: thay ngay! Người ta sẽ tống tôi vào bếp. Và thế thì là điều xấu hổ tệ
hại nhất. Xin Chúa giữ cho chúng tôi đừng có mà phải vào lò bếp suốt
chiến tranh! Tôi sẽ đến khóc mất...

- Họ có phái phụ nữ đi hoạt động giống như cánh đàn ông không?

- Họ cố bảo vệ chúng tôi. Đúng là phải nài nỉ lắm mới được đi làm

nhiệm vụ biệt kích hoặc phải thật xứng đáng. Phải chứng tỏ. Để làm được
điều đó, phải đạt một mức độ quả cảm nhất định, liều lĩnh và không phải cô
gái nào cũng được thế. Ở chỗ chúng tôi có một cô, Valia, làm việc trong
bếp. Cô ấy rất hiền dịu, rất nhạy cảm, đến mức khó mà hình dung cô ấy với
một khẩu súng. Trong một trường hợp cùng cực, cô ấy sẽ bắn, chắc chắn
rồi, nhưng cô ấy không vội hăng ra trận. Trong khi tôi, tôi cháy bỏng mong
muốn.

Trước đây hẳn tôi sẽ nghĩ không bao giờ có thể. Hồi bé, tôi chỉ chúi mũi

vào sách. Tôi là một con bé chỉ chuyên quanh quẩn ở nhà..

Galina Yaroslavovna Doubovik,

du kích thuộc sư đoàn du kích tự lập số 12,

có tên là “Sư đoàn Staline”

“Mệnh lệnh: phải đến vị trí trong hai mươi bốn tiếng. Nơi được bổ

nhiệm: bệnh viện dã chiến cơ động phương diện quân số 713...

Tôi nhớ tôi đến bệnh viện mặc một chiếc áo dài đen bằng vải voan và đi

dép. Khoác ngoài áo dài là áo choàng của chồng tôi. Họ phát ngay cho tôi
một bộ quân phục, nhưng tôi từ chối vì quá rộng đối với tôi, ít ra cũng ba
hay bốn số. Họ báo cáo với giám đốc bệnh viện là tôi không chấp hành kỷ
luật quân đội, nhưng ông ấy không nói gì cả. Ông quyết định chờ vài ngày,
tin chắc tôi sẽ thay đổi ý kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.