CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 253

“Cô thích kiểu nào?

-Tôi không biết.

- Sao thế? Cô đến một hiệu may và cô không biết cô muốn kiểu áo nào?

- Không, tôi không biết.”

Đã năm năm, tôi không nhìn thấy dù chỉ một chiếc áo dài. Tôi cũng đã

quên mất người ta may một chiếc áo dài thế nào. Nào là đường chiếc, nào
là chỗ khoét... Nào là thân trước với lại thân sau... Đối với tôi, cứ như tiếng
Tàu. Tôi đã mua một đôi giày cao gót, tôi đi thử một chút trong nhà rồi tôi
bỏ ra. Tôi xếp chúng vào một xó và tự nhủ: “Tôi sẽ không bao giờ tập đi lại
thứ này…”

Maria Selivestrovna Bojok,

y tá

“Tôi muốn nhớ lại... Tôi muốn nói rằng tôi đã mang về từ chiến tranh

một tình cảm kỳ lạ. Tôi không biết thực sự diễn đạt bằng từ thế nào đây
niềm hân hoan và ngưỡng mộ mà những người đàn ông đã dành cho chúng
tôi. Chúng tôi đã chia sẻ cùng họ những căn lều chung, ngủ cùng họ dưới
cùng những gác xép, cùng họ hoàn thành những chuyến công tác, và khi tôi
bị lạnh đến mức cảm thấy lá lách của tôi đóng băng trong bụng, lưỡi tôi
đóng băng trong miệng, khi tôi sắp bất tỉnh đi, tôi hỏi: “Micha, cởi cúc áo
lót lông của anh ra đi, sưởi ấm cho tôi với.” Anh ấy đã sưởi ấm cho tôi: “Có
thấy khá hơn không? - Vâng, đã khá hơn.”

Tôi không còn bao giờ gặp lại điều đó trong đời. Nhưng không thể nghĩ

đến bất cứ điều gì có tính chất cá nhân, khi Tổ quốc đang lâm nguy.

- Nhưng có những chuyện tình chứ?

- Vâng, có. Tôi có chứng kiến đôi chuyện. Nhưng cô sẽ thứ lỗi cho tôi,

tôi sợ tôi sai, và hẳn như thế là không hoàn toàn tự nhiên, nhưng tự trong
thâm tâm, tôi không tán thành những người đó. Tôi coi đây không phải là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.