CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 257

Tôi biết tin có một người đàn ông đã gặp họ, một người Kazakh, và

người ấy đã hỏi họ:

“Các cô đến từ đâu thế, các cô gái? Từ bệnh viện nào?

- Ông tìm ai?

- Năm nào tôi cũng đến đây và tôi tìm một cô y tá. Cô ấy đã cứu sống tôi.

Tôi đã yêu cô ấy. Tôi muốn tìm lại cô ấy.”

Các cô bạn tôi phá lên cười:

“Đừng có mà nhọc công đi tìm một cô y tá nhỏ bé, chắc chắn đã thành

một bà nội rồi.

- Không...

- Anh đã có vợ rồi chứ? Có con không?

- Tôi đã có các cháu, các con, tôi đã có một người vợ. Nhưng tôi đã mất

linh hồn của tôi... Tôi không còn có linh hồn...”

Các cô gái đã kể với tôi như vậy, và chúng tôi cùng nhau nhớ lại câu

chuyện: liệu anh chàng Kazakh ấy có đúng là anh chàng Kazakh của tôi?

Người ta đã đưa đến chỗ chúng tôi một anh Kazakh rất trẻ. Một cậu con

trai, đúng thế. Chúng tôi đã mổ cho anh. Anh có bảy hay tám chỗ rách ở
ruột. Trường hợp anh coi như tuyệt vọng. Anh lả đi đến mức tôi chú ý đến
anh ngay. Hễ rảnh được một phút là tôi chạy vụt sang chỗ anh: “Thế nào
rồi?” Thậm chí tự tay tôi tiêm tĩnh mạch, cặp nhiệt độ cho anh. Cuối cùng,
anh qua được. Anh chuyển sang dưỡng sức. Nhưng chúng tôi không giữ
người bệnh ở lại chỗ chúng tôi lâu vì chúng tôi ở tuyến đầu. Chúng tôi cấp
cứu, kéo họ ra khỏi cái chết rồi gửi họ về các bệnh viện khác. Cho nên đến
ngày anh phải ra đi cùng một lô các thương binh mới cần di tản.

Anh nằm trên cáng và người ta đến báo với tôi là anh muốn gặp tôi.

“Cô gái, đến gần đây chút.

- Có chuyện gì thế? Anh muốn gì? Anh phải chuyển về hậu phương. Mọi

sự sẽ tốt. Coi như anh đã thoát nạn mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.