CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 312

dụng một phiếu nghỉ dưỡng. Ở bệnh viện, mọi người đều rất ngạc nhiên
việc nó không bao giờ muốn hưởng chuyện đó. “Mẹ yêu, tốt hơn hết là con
ở nhà với mẹ”, nó nói thế. Và con dâu tôi cũng như nó. Cô sẽ không tin tôi,
nhưng chúng tôi không có dacha

[82]

, chỉ vì chúng tôi không muốn xa nhau,

dù chỉ vài ngày. Tôi không thể sống một phút không có chúng.

Nếu cô đã từng ở trong chiến tranh, cô sẽ hiểu thế nào là xa cách một ai

đó, dù chỉ một ngày. Chỉ một ngày.”

Maria Alexandrovna Arestova,

lái đầu máy xe lửa

TIẾNG KÊU VÀ TIẾNG THÌ THẦM

“Cho đến hôm nay, tôi chỉ nói thầm chuyện đó. Bốn mươi năm sau... Nói

thầm...

Tôi phơi quần áo trên hiên. Tôi nghe chị láng giềng gọi tôi... Chị kêu một

giọng lạ kỳ: “Valia! Valia!” Tôi chạy xuống: Ivan đang ở trong sân... Chồng
tôi... Anh ở mặt trận về! Còn sống! Tôi ôm anh, tôi sờ anh. Tôi vuốt ve
anh... Tôi siết anh trong vòng tay tôi. Còn anh, anh như đã biến thành giấy
bìa. Tôi cảm nhận điều đó, anh như đã chết một nửa, hoàn toàn băng giá.
Tôi bỗng thấy sợ chắc chắn, anh bị chấn động. Được rồi, mặc kệ, tôi tự
nhủ, tôi sẽ biết cách chạy chữa cho anh. Quan trọng là anh đã về...

Tất cả những cái đó thoáng qua đầu tôi trong một giây. Chỉ một giây...

Những người láng giềng đã kéo đến. Mọi người đều vui mừng, nhưng

anh, anh vẫn như bằng đá.

Tôi nói với anh:

“Vania, có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì thế?

- Vào nhà đi.”

Chúng tôi đi vào. Chúng tôi ngồi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.