CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 328

Suốt hai năm rưỡi, tôi không rời mặt trận. Hai bàn tay tôi đã hàng nghìn

lần băng bó, đã rửa hàng nghìn vết thương. Tôi băng, băng, không ngưng
nghỉ. Một lần, tôi sắp thay khăn choàng, tôi dựa vào khung một cửa sổ, và
tôi như lơ đễnh đi một lúc. Tôi tỉnh lại và bỗng thấy mình thật thư thái. Ông
bác sĩ đi qua chỗ tôi và mắng tôi. Tôi chẳng hiểu sao cả. Cuối cùng ông ấy
bỏ đi, trước đó không quên phạt cho tôi ba ngày lao dịch bổ sung. Cô bạn
cùng kíp giải thích cho tôi: tôi đã vắng mặt hơn một tiếng. Đúng ra, tôi đã
thiếp đi.

Không phải ngẫu nhiên khi ngày nay sức khỏe tôi kém và thần kinh tôi

yếu. Và khi người ta hỏi tôi đã được thưởng huân chương gì, tôi lấy làm
phiền phải thú nhận là tôi không có, đã không đến lượt tôi. Có thể nó đã
không đến vì trong chiến tranh chúng tôi rất đông và mỗi người đều tận tụy
làm công việc mình được giao. Làm sao có thể thưởng mọi người? Nhưng
tất cả chúng tôi đều được nhận thứ cao nhất trong các phần thưởng: ngày 9
tháng năm. Ngày chiến thắng! Một cô bạn của tôi đã mất vào Ngày Chiến
thắng, bốn mươi năm sau khi kết thúc chiến tranh. Trái tim cô đã ngừng
đập đúng vào ngày hôm ấy... Ngày của chúng tôi...

Nhưng đây là chuyện tôi nhớ lại... Trong đơn vị chúng tôi đã xảy ra một

chuyện kỳ lạ. Một đại úy ở chỗ chúng tôi đã chết đúng vào ngày chúng tôi
lần đầu tiên đặt bước chân lên đất Đức. Toàn bộ gia đình anh đã chết hết.
Đấy là một con người dũng cảm, anh đã chờ đợi biết bao... chờ đợi biết bao
ngày ấy... ngày anh sẽ nhìn thấy đất của chúng, tai họa của chúng, nỗi buồn
của chúng. Nước mắt của chúng. Đổ nát của chúng... Anh đã chết đơn giản
như thế đó, không bị thương cũng chẳng gì cả. Anh đã đi đến đấy, anh đã
nhìn thấy và anh đã chết... Đôi lúc tôi nghĩ đến anh: tại sao anh chết?”

Tamara Ivanovna Kouraï’ eva,

y tá

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.