CHIẾN TRANH KHÔNG CÓ MỘT KHUÔN MẶT PHỤ NỮ - Trang 74

Những chiếc áo dài, giày cao gót của chúng tôi... Chúng tôi tiếc xiết bao

vì không được dùng! Chúng tôi giấu kín chúng trong túi đeo của chúng tôi.
Suốt ngày, chúng tôi đi bốt, nhưng buổi tối, dù chỉ một lúc, chúng tôi đi
giày cao gót và soi gương. Raskova biết được, vài hôm sau chúng tôi nhận
được lệnh gửi tất cả quần áo phụ nữ về nhà bằng bưu kiện. Ngược lại,
chúng tôi đã học điều khiển một máy bay trong sáu tháng, thay vì hai năm
theo quy định thời bình.

Trong những ngày huấn luyện đầu tiên, hai phi đội đã hy sinh. Đứng

trước bốn quan tài sắp hàng, tất cả chúng tôi, ba trung đoàn, chúng tôi nức
nở như những kẻ thất trận.

Raskova đã phát biểu:

“Các bạn, hãy lau nước mắt đi. Đây là những tổn thất đầu tiên của chúng

ta. Chúng ta sẽ còn chịu nhiều tổn thất nữa. Hãy siết chặt trái tim mình như
một nắm đấm...”

Về sau, trong chiến tranh, các cuộc an táng diễn ra không có nước mắt.

Chúng tôi không còn khóc.

Chúng tôi lái máy bay chiến đấu. Ngay cả độ cao đã là một thách thức

khủng khiếp đối với cơ thể phụ nữ, đôi lúc có cảm giác bụng dính chặt vào
cột sống. Nhưng các cô gái của chúng ta đã bay và bắn hạ những tay cự
phách. Và là những tay cự phách cỡ nào! Cô biết không, khi chúng tôi đi
qua, những người đàn ông nhìn chúng tôi ngạc nhiên: ”Trông kìa, các nữ
phi công!” Họ cảm phục chúng tôi.”

Klavdia Ivanovna Terekhova,

đại úy không quân

“Mùa thu, người ta triệu tôi đến phòng tuyển quân. Người chỉ huy tiếp

tôi và hỏi: “Cô có biết nhảy dù không?” Tôi thú thật là cái đó khiến tôi sợ.
Ông mất một hồi lâu khoe vinh dự của các đơn vị không vận: đồng phục

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.