CHIÊU DIÊU - Trang 160

phủ khắp nơi. Ta cõng thằng nhóc Mặc Thanh trầm mặc ít nói đó, đi từng
bước từng bước từ chân núi, vịn vào từng bậc thang đổ nát lên tới ngôi
miếu hoang ở trên đỉnh.

Cuối cùng thì cũng tìm được một chỗ nghỉ ngơi tạm thời.

Ta và Mặc Thanh ở trong ngôi miếu đổ nát đó. Trong miếu không có

đồ ăn, ngày ngày Mặc Thanh đi ra ngoài hái trái cây, tuy ta chẳng cần thức
ăn cũng có thể sống được, nhưng cứ nhạt mồm nhạt miệng mãi cũng chán,
cho nên thỉnh thoảng còn tranh giành cả trái cây của hắn ăn cho đỡ buồn.

Ta không thích ngọt, chỉ giành lấy quả nào còn xanh, chua chua, hơi

chan chát, ta thích mùi vị này. Vì vậy lần nào đi hái quả, Mặc Thanh cũng
lưu ý tìm trái xanh cho ta, luôn hái về một ít về cho ta ăn đỡ thèm.

Nghĩ kỹ lại thì thật ra khi đó ta không cảm thấy tên quái dị này quá

mức xấu xí, bởi vì ta cảm thấy bộ dạng trung thành tận tụy, dễ bắt nạt của
hắn cũng thật đáng yêu. Nhưng ...

Đến năm kia, ta lại đuổi hắn đi coi cửa sơn môn, nhìn xem, sao mọi

thứ lại lệch lạc đi như vậy...

Căm phẫn trong nội tâm ta nhiều đến mức nào, mới có thể phủi sạch

hết tất cả những điều tốt hắn đã làm cho ta. Bỗng dưng ta cảm thấy hơi khó
chịu, khẽ thở dài một tiếng, dừng lại không đi nữa.

Mặc Thanh đứng ở đằng trước cách hai bậc thang quay đầu lại nhìn ta,

sau lưng hắn là vầng trăng sáng lung linh, sáng đến chói mắt: "Sư phụ." Ta
có chút ấm ức, ánh mắt mong mỏi nhìn hắn: "Đoạn đường này dài quá, ta
đi mệt rồi. Chi bằng ... ngài cõng ta một đoạn đi."

Muốn Môn chủ cao cao tại thượng đưa lưng ra, đây là một yêu cầu

tương đối tổn hại đến uy nghiêm cao lãnh của hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.