CHIÊU DIÊU - Trang 200

Bởi vì nó có thể giúp nhiều người hoàn thành những ý niệm dang dở

mà khi còn sống họ chưa làm kịp...

Nhưng bây giờ không phải là lúc để cảm khái, ta hít sâu một hơi, nhìn

Cố Hàm Quang nói: "Ta về báo mộng cho ngươi đây, Bắc Sơn chủ đã gia
nhập vào đám người của Khương Vũ. Tiểu cô nương hay đốt vàng mã cho
ta đã bị bọn họ bắt đi, hiện giờ Mặc Thanh lại không có ở núi Trần Tắc,
ngươi mau mau nghĩ cách cứu người về."

Cố Hàm Quang khẽ nhướng mày: "Những chuyện này có liên quan gì

tới ta à?"

Ta ngẩn ra. Đã lâu không tiếp xúc với hắn, ta lại quên mất cái tính tình

vặn vẹo của tên này. Hắn lạnh nhạt nói, "Lúc đầu ta chỉ đồng ý với ngươi là
đến núi Trần Tắc làm đại phu, những việc khác mặc kệ. Mà bây giờ ngươi
cũng đã chết rồi, ta không nhất thiết phải làm việc giúp ngươi nữa." Hắn
khoát khoát tay, "Đi tìm người khác đi."

Hắn làm bộ muốn xoay người rời đi, ta khoanh tay, cũng chẳng tức

giận, mà thái độ còn kiêu ngạo hơn so với hắn: "À thế à, vậy để ta đi báo
mộng của Thẩm Thiên Cẩm nhé. Kể cho nàng nghe một vài chuyện từ mấy
năm trước mà nàng đã quên, ngươi thấy thế có được không?"

Bước chân của Cố Hàm Quang dừng khựng lại, hơi nghiêng đầu, trầm

mặc một lúc, sau đó ta mới nghe thấy tiếng hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
"Lộ Chiêu Diêu, ngươi đúng là Âm Hồn Bất Tán!"

Ta gật đầu, mỉm cười: "Đúng thế đấy."

Hắn đè lửa giận xuống, tức giận hỏi, "Người đang bị giam ở chỗ nào?"

"Ở liễu phố của Giang thành, là một khu viện to nằm bên trong con

hẻm thứ chín tính từ phía đông qua. Chỗ đó có kết giới do Khương Vũ bày
bố, từ bên ngoài nhìn vào không thấy cái gì cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.