CHIÊU DIÊU - Trang 220

"Nàng rất thưởng thức hắn?" Cuối cùng Mặc Thanh cũng mở miệng

hỏi một câu.

Ta nghe hắn hỏi vậy, vội vàng bò dậy, nhanh chóng giải thích: "Ta chỉ

nói rằng, hắn dám đối nghịch với sư phụ ngài, ta ngưỡng mộ hắn là một
hán tử! Nào có thưởng thức hắn! Hắn nói bậy đấy!"

Mặc Thanh nghe ta nói, thần sắc ở dưới màn mưa thật khó xác định,

hắn cứ đứng im nhìn ta chăm chăm. Ta biết, hắn ăn phải 'dấm chua' rồi, đã
vậy còn ăn hơi bị nhiều nữa. Ta tức khắc đưa tay lên che cổ, hô to: "Ai da,
đau quá đi."

Ta vừa kêu vừa liếc hắn một cái, bỗng thấy ánh mắt của Mặc Thanh

khẽ động, hai chân nhúc nhích một chút. Ta lại rên lên hai tiếng, "Đau ơi là
đau."

Hạt mưa rơi xuống không ngừng, bàn tay ấm áp kia cầm lấy cổ tay ta,

Mặc Thanh mở miệng, nửa là thở dài, nửa là hỏi thăm: "Chỗ đó đau sao?"

Ta không giải thích, nhào thẳng vào trong ngực hắn rồi ôm chặt: "Sư

phụ! Là lòng ta đau. Ta cứ nghĩ suýt chút nữa mình bị bắt đi, không còn
được nhìn thấy ngài nữa."

Ta tặng hắn một cái ôm thật chặt. Mặc Thanh giữ nhẹ lấy thân thể ta,

dường như hắn có chút sửng sốt.

Ta cọ cọ mặt ở trong ngực hắn, "Cái tên Khương Vũ đó, hắn bắt ta,

giam lỏng ta, chuốc cho ta uống rượu, còn muốn nhân cơ hội sàm sỡ ta!
Hắn quá khốn kiếp! Sư phụ, lần sau ngài nhìn thấy hắn, nhất định phải giúp
ta đánh chết hắn!"

Tóm lại, cứ đẩy hết chuyện này cho Khương Vũ là được rồi, dù gì hắn

cũng đâu có cách nào để phản bác. Kể cả sau này hắn và Mặc Thanh có gặp
lại thì cũng chẳng thể xảy ra chuyện hai người cùng ngồi xuống uống rượu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.