CHIÊU DIÊU - Trang 404

hắn nói trong lúc mỉm cười: "Đại nghịch bất đạo."

"Thình thịch, thình thịch..." Bốn chữ đó của hắn kèm theo tiếng tim

đập, càng lúc càng tiến tới gần hô hấp của ta. Đột nhiên!

"A a a a a! Các ngươi có chừng mực cho ta nha!"

Một tiếng thét chói tai bất chợt xông thẳng vào màng nhĩ của ta, ngay

sau đó, chỉ trong chớp mắt, hồn phách của ta bị hất ra khỏi thân thể của Chỉ
Yên. Ta quay đầu lại, liền thấy Chỉ Yên đã hồi hồn, hai tay đặt trên bờ vai
của Mặc Thanh, hung hăng đẩy mạnh hắn ra.

Mặc Thanh lui về phía sau từng bước, sau khi đứng vững thân thể, tất

cả những cảm xúc hỗn tạp trong ánh mắt rút hết đi, giống như được nước
gột rửa qua, lạnh lùng trong trẻo sạch sẽ như ban đầu. Hắn không nói gì,
đưa mắt nhìn Chỉ Yên nhanh như cắt chui ngay vào trong chăn.

Chỉ Yên nằm run lên lẩy bẩy, bộ dạng căng thẳng như đang chờ bị

hành hình trên pháp trường, sau một lúc lâu mới lắp ba lắp bắp nói: "Sư sư
sư... giờ muộn rồi, ngài ngài ngài..."

"Lệ Trần Lan!"

Chỉ Yên còn chưa nói nổi một câu tiễn khách hoàn chỉnh thì một

người khác đã làm việc đó trực tiếp hơn một chút. Là 'tên nhóc' Cố Hàm
Quang, hắn ta nổi giận đùng đùng xông thẳng vào phòng, căn bản chẳng
thèm liếc mắt nhìn Chỉ Yên một cái, lập tức lên tiếng chất vấn Mặc Thanh:
"Thẩm Thiên Cẩm... Vì sao ngươi lại giam nàng ở chỗ này của ta?"

Mặc Thanh đã sớm ổn định lại tâm tình, nhìn thấy Cố Hàm Quang,

hắn chỉ nhàn nhạt đáp một câu: "Có thể nhốt ở nơi khác nhưng không thể
đảm bảo an toàn cho nàng ta được đâu."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.