CHIÊU DIÊU - Trang 486

làm cho hắn cạn sạch sức lực. "Lộ Chiêu Diêu! Ngươi cùng lắm là muốn
tìm ta để báo thù mà thôi."

Ta ngước mắt nhìn hắn.

"Nếu ngươi thật sự muốn báo thù, chi bằng đi tìm con Phượng Hoàng

này đi." Hắn nhìn ta chằm chằm. "Bị phong ấn Ma vương gây thương tích,
thương thế của ta chưa từng hồi phục, năm đó lão già kia tới tìm cách cứu
ngươi cũng đã bị ta gọi thần Phượng ra tiêu diệt sạch sẽ."

Mu bàn tay ta nổi gân xanh, ta cầm Vạn Quân kiếm, chỉ thấy cỗ mùi

tanh cuồn cuộn trong cổ họng, không để ý đến sự bài xích của Vạn Quân
kiếm trên tay, ta rút kiếm khỏi vỏ, mang theo tư thế của vạn quân lao về
phía Lạc Minh Hiên.

Hắn phải chết!

Cơ thể Mặc Thanh lướt qua bên cạnh ta, đỉnh đầu cảm thấy nóng rực,

liệt diễm (lửa) quanh thân thần Phượng chưa kịp chạm xuống đất nhưng lại
lập tức đem toàn bộ cánh rừng rậm rạp biến thành một biển lửa đỏ tươi cực
tỳ tao nhã, củi khô gặp lửa tuyệt đối không thể trêu vào.

Liệt Diễm bốc lên cao giống như tâm trạng của ta, Vạn Quân kiếm

cùng Phượng Minh kiếm chém vào nhau, tiếng va chạm phát ra tạo thành
một cỗ khí mạnh làm cho ngọn lửa xung quanh thoáng chốc bị dập tắt.
Thần Phượng trên trời lại bay đến, ngọn lửa sáng chói liền lập tức bùng
cháy, cả vùng đất bị cháy phát ra âm thanh nứt nẻ.

Ngay lúc này, thần Phượng lập tức phóng lên trời rồi không thấy lao

xuống, Mặc Thanh bên cạnh cũng không thấy bóng dáng. Ta biết, hắn nhất
định giúp ta dẫn thần Phượng rời đi.

Lạc Minh Hiên bị thương nặng, hoàn toàn không đủ sức để làm ta bị

thương, nhưng đối với ta mà nói, điều khó khăn duy nhất chính là làm sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.