CHIÊU DIÊU - Trang 92

Đưa mắt nhìn về phía trước, liền gặp ngay ánh mắt hung ác nham

hiểm của Viên Kiệt đang chiếu thẳng vào ta.

Lúc này ông ta vừa bị Mặc Thanh bác bỏ đề nghị nên tức đến xanh

mặt, ta và lão bốn mắt đụng nhau. Ta thấy rõ trong đôi mắt sắc như chim
ưng của lão đột nhiên xoẹt qua một tia sát khí bén nhọn.

"Người nào ở đây?!"

Viên Kiệt vừa dứt lời, một luồng khí hình lưỡi đao bổ thẳng về hướng

ta, ta thoáng giật mình, lập tức muốn tránh. Nhưng khối thân thể này của
Chỉ Yên thực sự là quá vô dụng! Dưới áp lực có khí thế mạnh hơn nàng
gấp mấy lần, bắp thịt cả người nàng cứng ngắc, không có cách nào nhúc
nhích!

Trong khoảnh khắc luồng khí đó sắp bổ vào người ta, ta chỉ có một

suy nghĩ: thôi xong rồi, sau lần này thì không cần buồn về tiền vàng hay
thân thể nữa. Ta có thể cùng Chỉ Yên nắm tay nhau ở bên mộ phần xanh cỏ
chơi trò bắt quỷ rồi.

Nhưng đúng lúc này, không biết luồng khí kia đụng phải vật cản gì,

phát ra một tiếng "ầm" thật lớn, thanh âm chấn động đó làm ta phải lui lại
hai bước. Mà cửa đá chắn bên ngoài sườn điện bị ảnh hưởng tới mức vỡ nát
thành phấn vụn.

Thị vệ của Vô Ác điện nghe thấy động tĩnh lập tức chạy vào, Mặc

Thanh khoát tay áo ra lệnh cho bọn họ lui ra, vẻ mặt bình thản nói: "Bắc
Sơn chủ quá xúc động rồi." Hắn liếc ta một cái rồi nhìn sang Viên Kiệt:
"Đó chỉ là người đưa tin của ta thôi."

"Thuộc hạ đã biết tội."

Hừ, cái gì mà biết tội, chẳng lẽ ta còn không hiểu tính tình của các

ngươi hay sao, lão già này, chẳng qua là bị Mặc Thanh làm cho uất nghẹn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.