CHƯƠNG MỘT
“Ngủ ngoan đi con”, Mẹ nó vừa nói vừa đứng từ bên ngoài khoá tách
cửa phòng ngủ lại. Không biết khi cháy nhà thì bà sẽ xoay xỏa ra sao. Việc
trước tiên phải làm là cứu nó thoát ra khỏi phòng, bà vẫn thường tự thề với
mình như vậy. Nhưng ngộ nhỡ lửa nóng làm khung cửa gỗ cong queo hoặc
sơn chảy ra bịt kín lỗ khoá cửa đi thì sao? Nhảy qua cửa sổ mà chạy trốn ư?
Phía dưới cửa sổ là lối đi trải đá hơn nữa tầng nhì của căn nhà ngất nghểu
này lại cao quá chừng, thực tuyệt vọng chẳng còn trông mong được gì hết.
Chẳng qua cũng đáng đời cho nó, tự thân tác nghiệp cả! Nếu không
có một lần nghe lời thằng thủ lĩnh dụ dỗ lẻn trốn khỏi nhà giữa đêm khuya
thì làm gì có chuyện. Sau đó dù bị cật vấn biết bao lần, nó vẫn nhất định
không chịu xưng tên thằng thủ lĩnh ra cho mẹ nó hay.
Hai mẹ con nó sống trong căn nhà cha nó xây lên lúc còn sinh tiền
trên đỉnh đồi Yado ở Yokohama. Sau chiến tranh, căn nhà bị quân đội
chiếm đóng trưng dụng và sửa sang để cho căn phòng nào trên tầng nhì
cũng có nhà tiêu, nhà tắm riêng rẽ. Đêm đến có bị nhốt trong phòng cũng
chẳng đến nỗi khó chịu tù túng bao nhiêu nhưng đối với một thằng bé mười
ba tuổi như nó thì thật là một sự khuất nhục khủng khiếp.
Một sáng phải một mình ngồi trông nhà, muốn phá phách cho hả,
Noboru đã lục lọi lung tung khắp phòng chẳng chừa một chỗ nào hết.
Áp ngay vào bức tường phòng ngủ mẹ nó, có kê một cái tủ gỗ đầy
những ngăn kéo rộng lớn. Nó lôi hết mấy cái ngăn kéo ra hất tung hê các
thứ bên trong vung vãi khắp sàn và bất chợt nó nhìn thấy một tia sáng chiếu
rọi vào trong một ngăn tủ rỗng không.
Nó chui đầu vào trong khoảng trống và khám phá ra nguồn ánh sáng:
qua một cái lỗ nhỏ nó nhìn thấy mặt trời buổi sáng đầu mùa hè phản ánh
chói chang trên măt biển chiếu sáng chan hoà căn phòng trống không của
mẹ nó. Ngăn tủ này rộng lắm. Nó uốn mình chui tọt vào trong, ngay cả một
người lớn nếu chịu khó cuộn mình cũng có thể chui lọt vào nữa.
Ghé mắt qua lỗ hổng nhìn vào phòng ngủ của mẹ, Noboru cảm thấy
có một cái gì thực mát mẻ tốt tươi.