CHIM CỔ ĐỎ - Trang 189

34

Vienna.

Ngày 28 tháng Sáu năm 1944.

Guten Abend, meine herrschaften

(*)

.”

Người trưởng phục vụ mảnh mai, nhỏ nhắn cúi đầu chào thật thấp.

Helena nhéo cánh tay Uriah khi anh không nhịn được cười. Họ đã cười suốt
quãng đường từ bệnh viện vì cảnh náo loạn họ gây ra. Hóa ra Uriah là một
tài xế kinh khủng nên Helena phải nhắc anh dừng mỗi khi họ gặp xe trên
con đường hẹp đến Hauptstra B e. Nhưng Uriah lại tì lên còi, kết quả là các
xe đang chạy đến đều phải dạt sang bên hoặc tấp vào lề. May mắn là trên
đường phố Vienna lúc ấy không còn nhiều xe, nên họ đến Weihburggasse ở
trung tâm thành phố bình an vô sự trước 7 giờ 30.

Trưởng phục vụ liếc nhìn quân phục của Uriah trước khi kiểm tra sổ đặt

bàn, trán hằn sâu. Helena nhìn qua vai ông ta. Tiếng trò chuyện và tiếng
cười rì rầm dưới những chùm đèn pha lê rủ xuống từ trần nhà hình vòm
màu vàng, với những trụ trắng theo phong cách Corinth, chỉ bị át đi nhờ
ban nhạc đang chơi.

Vậy ra đây là nhà hàng Husaren, Helena ngắm nhìn thích thú. Như thể

bậc tam cấp ngoài kia là nấc thang kỳ diệu, dẫn họ từ một thành phố đang
bị chiến tranh giày xéo vào một thế giới mà bom đạn và những nỗi thống
khổ khác đều chỉ còn có ý nghĩa thứ yếu. Hẳn Richard Strauss và Amold
Schonberg đều đã từng là khách quen ở nhà hàng này. Vì đây là nơi những
người có tư duy tự do, có học thức và giàu có ở Vienna họp mặt. Tư duy tự
do đến mức cha cô chưa từng nghĩ, dù chỉ thoáng qua, đến việc đưa gia
đình đến đây.

Trưởng phục vụ hắng giọng. Helena nhận ra ông ta không hề thấy ấn

tượng trước quân hàm Vizekorporal

(*)

của Uriah mà có lẽ ông ta bối rối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.