CHIM CỔ ĐỎ - Trang 190

trước cái tên nước ngoài lạ lùng trong sổ.

“Bàn của ông bà đã sẵn sàng. Vui lòng theo tôi!” Ông ta nói với nụ cười

gượng gạo, lấy lên cuốn thực đơn trên đường đi. Nhà hàng đông nghịt
khách.

“Của ông bà đây.”
Uriah mỉm cười cam chịu với Helena. Họ được dành cho một bàn chưa

trải khăn cạnh cánh cửa xoay dẫn vào bếp.

“Phục vụ của ông bà sẽ đến ngay ạ,” trưởng phục vụ nói rồi lặn mất tăm.
Helena nhìn xung quanh rồi bật cười khúc khích.
“Nhìn này!” cô nói. “Đó là bàn ban đầu của mình.”
Uriah quay lại. Hoàn toàn đúng: ngay trước mặt ban nhạc, một người bồi

bàn đang lau dọn một bàn dành cho hai người.

“Xin lỗi em!” anh n ó i. “Anh nghĩ lẽ ra anh có thể thêm từ thiếu tá trước

tên mình khi gọi điện đặt bàn. Anh quá tin nhan sắc rực rỡ của em sẽ khỏa
lấp được chuyện thiếu cấp bậc của anh!”

Cô nắm lấy tay anh, đúng lúc đó dàn nhạc tấu một vũ khúc Csardas

Hungary vui tươi.

“Chắc họ đang chơi cho chúng ta đấy,” anh nói.
“Có thể là vậy.” Cô cụp mắt xuống. “Nếu không cũng chẳng sao mà. Họ

đang chơi nhạc của dân du mục. Nếu do dân du mục chơi thì thật là tuyệt
vời. Anh có thấy ai không?”

Anh lắc đầu, mắt chăm chú nhìn kỹ khuôn mặt cô, như thể điều quan

trọng là anh phải ghi nhớ từng đường nét, từng vết nhăn trên da và từng sợi
tóc.

“Họ đều đi cả rồi,” cô nói. “Những người Do Thái cũng thế. Anh có nghĩ

những lời đồn là có thật không?”

“Lời đồn nào?”
“Về trại tập trung.”
Anh nhún vai.
“Trong chiến tranh có đủ lời đồn đại. Về phần mình, anh sẽ cảm thấy khá

an toàn nếu bị Hitler giam giữ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.