CHIM CỔ ĐỎ - Trang 191

Ban nhạc bắt đầu chơi một bản cho ba giọng ca bằng một thứ ngôn ngữ

lạ. Vài người trong đám khán giả ngồi dưới hát theo.

“Họ hát gì vậy?” Uriah hỏi.
“Một bài Verbunkos,” Helena đáp. “Kiểu một bài hát của lính, giống hệt

bài hát Na Uy mà anh hát trên xe lửa ấy. Những bài hát để tuyển mộ thanh
niên Hungary tham gia cuộc chiến giành độc lập Rákcốczi. Anh cười gì
thế?”

“Về tất cả những điều lạ lùng mà em biết. Em có hiểu luôn họ đang hát

cái gì không?”

“Một chút. Đừng cười nữa!” cô cười thầm. “Beatrice là người Hungary,

bác ấy thường hát cho em nghe. Tất cả đều là về những anh hùng và lý
tưởng bị lãng quên.”

“Bị lãng quên à?” Anh siết chặt tay cô. “Như cuộc chiến này một ngày

kia.”

Một người phục vụ đã kín đáo đến bên bàn họ, anh ta dè dặt hắng giọng

để ra hiệu rằng mình có mặt.

“Meine Herrschafte n, ông bà đã sẵn sàng gọi món chưa ạ?”
“Chắc là rồi,” Uriah đáp. “Hôm nay các anh giới thiệu món gì?”
Hăhnchen.”
“Món gà à. Nghe hay đấy nhỉ. Em có thể chọn loại rượu ngon cho tụi

mình không? Helena?”

Đôi mắt Helena lướt qua danh sách.
“Tại sao lại không có giá?” cô hỏi.
“Chiến tranh, Fraulein. Giá thay đổi từng ngày.”
“Vậy thì món Hahnchen là bao nhiêu?”
“Năm mươi si linh.”
Từ khóe mắt cô chợt thấy mặt Uriah tái nhợt đi.
“Xúp ragu,” cô nói. “Ngày hôm nay chúng tôi đã ăn rồi, và tôi nghe nói

rằng những món Hungary của các anh rất ngon. Anh có muốn thử không,
Uriah? Hai bữa tối trong một ngày không quá nặng đâu.”

“Anh…!” Uriah mở miệng.
“Và một rượu vang nhẹ!” Helena đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.