CHIM CỔ ĐỎ - Trang 11

“Làm đi! Và hãy bấm còi nếu Sở chỉ huy bảo hắn là người của họ.”

Harry cất bước chạy về phía buồng bán vé và tấm lưng người đàn ông mặc
com lê. Căn cứ theo nòng súng thì Harry đoán đó là khẩu Uzi. Không khí
rét căm căm buổi sáng sớm làm phổi anh buốt nhói.

“Cảnh sát đây!” anh hét lên bằng tiếng Na Uy, rồi tiếng Anh.
Không có phản ứng. Lớp kính dày của quầy bán vé được chế tạo nhằm

làm giảm tiếng ồn xe cộ bên ngoài. Người đàn ông lúc này đã quay đầu về
phía đoàn xe hộ tống nên Harry thấy cặp kính râm Ray-Bans màu tối. Mật
vụ. Hay ai đó đang muốn tạo ấn tượng như thế.

Giờ thì còn cách 20 mét.
Làm sao hắn lọt vào trong buồng bán vé đã khóa nếu hắn không phải là

người của họ? Chết tiệt thật! Harry đã nghe thấy tiếng xe mô tô. Anh sẽ
không kịp tới chỗ buồng vé.

Anh tháo chốt an toàn và nhắm bắn, cầu cho tiếng còi xe phá tan không

khí tĩnh lặng của buổi sáng lạ lùng này, trên con đường cao tốc đóng kín
chưa lúc nào anh muốn đến gần. Chỉ thị đã rõ ràng, nhưng anh không sao
dập tắt được những suy nghĩ riêng: Áo chống đạn mỏng. Không chịu liên
lạc. Bắn đi, đó không phải là lỗi của anh. Nhưng hắn ta có gia đình không?

Đoàn xe hộ tống đang đến từ ngay phía sau buồng bán vé, và đang tiến

đến rất nhanh. Trong vài giây hai chiếc Cadillac sẽ ngang hàng với dãy
buồng bán vé. Từ khóe mắt trái anh để ý thấy một sự chuyển động, một con
chim nhỏ trên mái nhà vụt bay đi.

Có nên mạo hiểm hay không… thế lưỡng nan muôn đời.
Anh đã nghĩ về cái cổ rụt thấp trên áo chống đạn, hạ súng lục xuống một

phân. Tiếng mô tô gầm lên đinh tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.